“Bác gái….” Nguyễn Lưu Tranh rất lúng túng.
“Lưu Tranh đến rồi à!” Ôn Nghi cười với cô, giơ tay về hướng Ninh Tưởng, “Nào, Ninh Tưởng, qua với bà nội nào!”
Ninh Tưởng đã không khóc tiếp nữa, nhưng mà vẫn cứ thút tha thút thít, ôm cổ Nguyễn Lưu Tranh không nỡ buông tay.
Khuôn mặt Ninh Chí Khiêm vẫn tiếp tục cứng ngắc rất khó coi, mỗi một đường nét đều đang cảnh cáo Ninh Tưởng, anh là bố! Anh là người có quyền cao nhất! Không thể làm trái lời anh!
Cái đầu nhỏ của Ninh Tưởng dựa trên vai Nguyễn Lưu Tranh, khịt mũi, thút thít, nước mắt lạnh băng trên khuôn mặt mềm mại thỉnh thoảng cọ vào mặt Nguyễn Lưu Tranh.
“Mẹ…..mẹ thực sự không cần Ninh Tưởng sao?” Ninh Tưởng nghiêng đầu, thấp giọng hỏi bên tai cô.
Tâm trạng cô lúc này hỗn loạn không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt ra, đối mặt với một đứa trẻ đơn thuần như vậy đôi mắt đáng thương cầu xin, cô làm sao nhẫn tâm nói lời thương tổn nó? Nhưng mà, nếu như không cự tuyệt, vậy mối quan hệ gay go này phải làm rõ ràng như thế nào?
Cô nghiêng đầu qua, nhìn đứa trẻ đang nằm sấp trên vai mình, trong đôi mắt đó long lanh nước, nước đó chầm chậm chảy vào tim cô.
Tim cô mềm nhũn, than thở, “Không phải, Ninh Tưởng ngoan như vậy, làm sao có thể không cần Tưởng Tưởng đây?”
Tưởng Tưởng! Cuộc đời này của cô đã gọi một lần cái tên này! Cô còn từng nói muốn có một Tưởng Tưởng thuộc về mình! Bây giờ ông trời thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-em-thich-toi/2596981/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.