Ánh mắt và giọng nói như vậy, ba phần bướng bỉnh, bảy phần tủi thân, cũng làm cho Nguyễn Lưu Tranh không nhịn được cười.
Nụ cười này khiến cảm giác xa lạ mất đi không ít, Tiết Vĩ Lâm vươn tay, “Bác sĩ Nguyễn, tôi đưa cô một đoạn nhé.”
“Được thôi, vậy cảm ơn anh.” Nguyễn Lưu Tranh cũng không từ chối nữa.
“Thực sự rất xin lỗi, nếu như tôi không hại xe cô hỏng, cô cũng sẽ không phải vất vả như vậy.” Sau khi Tiết Vĩ Lâm lên xe, lại xin lỗi cô lần nữa, biểu cảm rất chân thành.
“Không sao đâu, thực ra tôi cũng hay đi bộ!” Cô cảm thấy hai người bọn cô đâm xe cũng khá thú vị, người khác đâm nhau đều thành kẻ thù, tính toán so đo đủ thứ anh tranh tôi cãi, hai người họ thì hay rồi, hòa hợp đến khó tin, nghĩ đến cũng là số cô may mắn, tình cờ gặp được một người tự nguyện chịu trách nhiệm.
Sau khi xe lái vào tiểu khu, Tiết Vĩ Lâm chỉ cho cô xem biệt thự của anh ta, cách nhà cô một dãy nhà.
“Bây giờ cô biết hang ổ của tôi rồi, không cần sợ tôi chạy nữa nhé!” Anh ta cười nói.
Cô cũng không khỏi cười khẽ, “Chẳng lẽ anh không phải Tiết Vĩ Lâm?”
Anh ta sững người, lập tức cười lớn, cô gái này phản ứng rất nhanh. Nếu anh ta là Tiết Vĩ Lâm không sai, đương nhiên không sợ anh ta chạy…
“Bác sĩ Nguyễn ở đâu?” Anh ta cười hỏi.
Xe dừng gần nhà cô, cô chỉ vào nhà mình, “Tôi đến rồi, xuống xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-em-thich-toi/2596922/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.