Tuyết hôm qua dĩ nhiên rơi cả một đêm, cả một tiểu khu được bao phủ trong màn tuyết trắng mịt mờ.
Sáng sớm, nhân viên trong tiểu khu còn chưa kịp xúc tuyết, tuyết mới đã rơi xuống, xõa tung trên mặt đất trải ra một tấm thảm liên miên, dấu chân lúc đến của anh từ bên ngoài hàng rào gỗ màu trắng kéo dài vào trong.
Nguyễn Lưu Tranh dừng lại một lát, âm thầm đi vào trong tuyết, hàng dấu chân anh để lại trước đó liền bị dẫm lộn xộn.
Lên xe xong, trên kính chắn gió có một tầng sương mỏng, tuyết trắng cây xanh bên ngoài trở nên mơ hồ không rõ.
Anh mở cần gạt mưa, cùng với khí ấm trong xe bốc lên, chút sương đó cũng dần tản đi, nhưng khí nóng nhanh chóng tràn đầy không gian trong xe, cũng khiến người ta ngột ngạt đến mức khó chịu.
Cô mở một khe cửa nhỏ cho thông khí, trên kính chiếu hậu ngoài xe, tích tụ một tầng tuyết mỏng, nhớ đến cảnh hôm qua ở bệnh viện chơi ném tuyết cùng anh, lúc này lại không có tâm tình bốc đống tuyết kia đi.
Những lời Bùi Tố Phân vừa mới nói, như vẽ ra giữa anh và cô một đường chiến hào thật dài, chợt đem tất cả những thứ vốn đang mơ hồ không rõ phân định rõ ràng.
Xe vẫn đỗ như cũ, anh không lập tức lái xe, màn sương vừa mới tan đi lại bao phủ lên.
Nguyễn Lưu Tranh đột nhiên nhớ tới trước kia, cũng là lúc giá rét như vậy, cũng vẫn ngồi bên cạnh anh như vậy, cô thường dùng ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-em-thich-toi/2596909/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.