Gương mặt Tiết Vĩ Lâm áy náy, “Xin lỗi em, Lưu Tranh, tôi cố ý đến tìm em xin lỗi, hành động của mẹ tôi rất không thích hợp, có lẽ đã làm tổn thương em, thực sự rất xin lỗi.”
Nguyễn Lưu Tranh lắc đầu, “Anh lo lắng nhiều rồi, tổn thương thì chưa tới, cùng lắm chỉ là cảm thấy kinh ngạc, có điều cũng không trách bà ấy, không phải người mẹ nào cũng sẽ tiếp nhận việc con trai mình lấy một người phụ nữ đã ly hôn, tôi có thể hiểu được, chỉ có điều, bà ấy hiểu lầm thôi, chúng ta cũng không phải kiểu quan hệ như vậy.”
Tiết Vĩ Lâm cười khổ, “Nhất định mỗi lần gặp mặt đều phải nhắc nhở tôi vấn đề này sao?”
“Tôi cũng không có ý này…” Nguyễn Lưu Tranh thấp giọng nói, “Tiết Vĩ Lâm, anh rất tốt, chỉ có điều, chúng ta không có…”
Cô còn chưa nói xong, Ninh Chí Khiêm đã lại một lần nữa xuất hiện ở cửa đại sảnh, cách bọn họ khoảng chừng mười mét.
Nguyễn Lưu Tranh lẩm bẩm, thế này là đã xong hai phút rồi à?
Cô còn chưa nói xong đã nhìn về bóng dáng phía sau anh ta, làm cho anh ta cũng nhìn về phía đó, sự tồn tại của Ninh Chí Khiêm rơi vào mắt anh ta.
Tiết Vĩ Lâm tiếp tục nói, “Quan hệ giữa chúng ta như thế nào quả thực mẹ tôi không biết, bà ấy chỉ nắm được tâm ý của tôi đối với em, vẫn nên trách tôi, không nói tất cả tình hình của em cho mẹ tôi, là lỗi của tôi…”
Anh ta nói một chữ, thời gian qua một giây, Nguyễn Lưu Tranh lẳng lặng đếm, ánh mắt nhìn Ninh Chí Khiêm ở phía xa, hai phút đến rồi sao?
Cũng không phải cô sợ Ninh Chí Khiêm, mà là cô không biết anh sẽ ‘tống cổ’ Tiết Vĩ Lâm như thế nào! Nếu như ầm ĩ rất khó coi, vậy cô đào hố chôn mình ở Bắc Nhã luôn đi!
“Lưu Tranh!” Bỗng nhiên, xa xa truyền đến tiếng gọi của anh, cắt đứt màn xin lỗi của Tiết Vĩ Lâm.
Cô căng thẳng nhìn Ninh Chí Khiêm, đến giờ rồi á? Lại nhìn nhìn Tiết Vĩ Lâm, cảm thấy vẫn nên khuyên Tiết Vĩ Lâm đi thì tốt hơn, đừng xích mích ở nơi đông người, “Tiết tiên sinh…”
Mới nói được ba chữ, tiếng gọi bên kia lại đến tiếp, “Lưu Tranh, qua đây.”
“…” Cô suy nghĩ một chút, quyết định đi qua, như vậy có thể hoàn toàn chặt đứt tâm tư của Tiết Vĩ Lâm không? Mặc dù có vẻ cô rất nghe lời thầy Ninh, nhưng mà, dù sao cũng là chuyện giữa cô và Ninh Chí Khiêm, cành nhánh giữa cô và anh đã quấn quít nhiều năm như vậy, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn, cũng không quan tâm nhiều thêm một cái.
Sau khi nghĩ xong rồi, cô lặng lẽ đi về phía Ninh Chí Khiêm.
Phía sau vang lên giọng nói của Tiết Vĩ Lâm, “Lưu Tranh! Mười ba năm rồi, em khá lên chút đi được không?”
Ninh Chí Khiêm cũng nghe thấy câu nói này, lại không biến sắc, chỉ nhìn người phụ nữ bị anh gọi tên đang đi về phía anh.
Đợi cô đi đến trước mặt, anh gật gật đầu, “Tạm được, coi như nghe lời.”
“Anh cho rằng em nghe lời anh mới đi qua sao?” Cô không nhịn được, trả lời.
Anh không để bụng, “Qua là được rồi.” Nói xong liền xoay người đi lên xe.
Cô suy nghĩ một chút, cũng phải, bất kể như thế nào, mục đích của anh đã đạt được, Tiết Vĩ Lâm bị anh đuổi đi, hơn nữa còn là dùng bốn chữ: Lưu Tranh, qua đây…
Ngồi trên xe anh, hai người nhìn Tiết Vĩ Lâm đi từ tòa nhà ra, Ninh Chí Khiêm ung dung lên tiếng, “Lưu Tranh, ánh mắt chọn đàn ông của em thật đáng buồn!”
“…” Nguyễn Lưu Tranh nhìn thần sắc giữa chân mày anh, rất muốn phản bác vì Tiết Vĩ Lâm, thực ra người đàn ông đó rất tốt, nhưng suy nghĩ lại một chút, sửa lại, học theo ngữ khí ung dung của anh, “Em cũng đã từng chọn anh…”
Anh nhướn mày quả thực rất bình tĩnh, sau đó lại thong thả gật đầu, lái xe, “Ồ, đợi em tìm được người nào tốt hơn tôi thì nói tiếp.”
“…” Thế này là kiêu ngạo đến trình độ nào!
Lúc đến bệnh viện, người chăm sóc và mẹ đang cho bố ăn cơm tối, cô và Ninh Chí Khiêm đồng thời xuất hiện, quả thực làm cho hai người giật mình.
“Dì Bùi, chú Nguyễn.” Anh đứng bên cạnh Lưu Tranh, khẽ chào.
“A, Chí Khiêm tới rồi!” Bùi Tố Phân vội nói, “Mau ngồi đi.”
Ninh Chí Khiêm nhìn thức ăn lỏng trong bữa tối của Nguyễn Kiến Chung một chút, coi như không tệ, đồ ăn phù hợp cho bệnh nhân sau khi phẫu thật đặt stent, khen ngợi, “Dì Bùi, khoảng thời gian này dì vất vả rồi.”
“Dì vẫn ổn, có người chăm sóc phụ giúp, thời gian thăm nuôi lại ngắn, dì làm đồ ăn đưa tới. Con xem món ăn này có được không? Chú con có thể ăn không?” Bùi Tố Phân hỏi.
“Rất tốt ạ, dì rất tỉ mỉ.” Anh nói, liếc nhìn Nguyễn Lưu Tranh, “Lưu Tranh cũng là bác sĩ, sẽ không có nhầm lẫn đâu ạ.”
Bùi Tố Phân lại cười, “Tranh nhi là học sinh, con là thầy giáo.”
“Mẹ, không phải chủ nhiệm Phó đã nói với mẹ rồi sao?” Còn cần hỏi anh à? Cô khẽ gọi Nguyễn Kiến Chung, “Bố, hôm nay bố thấy thế nào? Có khó chịu không ạ? Có mệt lắm không?”
Nguyễn Kiến Chung chậm rãi lắc đầu, “Tốt…rất tốt, con yên tâm đi…”
Nguyễn Kiến Chung cũng không muốn nói quá nhiều, phần lớn thời gian là Nguyễn Lưu Tranh và Ninh Chí Khiêm cùng ngồi ở đó, mà lại không nói gì, Nguyễn Lưu Tranh có thể ở cùng bố như vậy cũng đã cảm thấy rất vui vẻ, lần này suýt chút nữa mất bố, bây giờ có thể yên lặng nhìn ông, nhìn người nhà, sự vui mừng trong lòng không cần nói cũng biết.
Mãi đến lúc hết thời gian thăm nuôi, cô và Bùi Tố Phân mới rời đi cùng anh.
Trên hành lang khoa, lại bất ngờ gặp chủ nhiệm Phó.
“Chủ nhiệm Phó.” Cô lên tiếng chào hỏi.
Chủ nhiệm Phó cười đi tới, nói với họ, “Vừa mới thăm bệnh nhân xong à?”
“Đúng vậy, chủ nhiệm Phó muộn như vậy còn đến bệnh viện sao?” Bùi Tố Phân cười hỏi.
“Không phải đến, mà là vừa mới làm phẫu thuật xong, chuẩn bị về nhà.” Nói xong ông ấy bắt tay với Ninh Chí Khiêm, “Cậu lại đến rồi.”
Chủ nhiệm Phó dùng từ ‘lại’, Nguyễn Lưu Tranh thì hiểu, cô đã nhìn thấy Ninh Chí Khiêm đến bệnh viện, nhưng Bùi Tố Phân không thấy, càng không biết thì ra chủ nhiệm Phó có quen biết với con rể cũ của mình, hết sức kinh ngạc, “Chí Khiêm, con quen chủ nhiệm Phó sao?”
Chủ nhiệm Phó cười đáp, “Đương nhiên quen biết, đệ nhất đao của ngoại khoa thần kinh Bắc Nhã, giao tình giữa chúng tôi cũng không tồi, vì phẫu thuật của ông Nguyễn, không biết bác sĩ Ninh đã đến bao nhiêu lần nữa, tại cậu ta không phải ở ngoại khoa tim mạch, nếu không cậu ta hận không thể tự mình phẫu thuật.”
“Cái này…” Bùi Tố Phân hoàn toàn không biết chuyện này.
Ngay cả Nguyễn Lưu Tranh cũng kinh ngạc, nhìn Ninh Chí Khiêm không thể tin được, cô còn cho rằng khoảng thời gian đó anh luôn bận rộn…
Ninh Chí Khiêm không nói gì, chỉ mải hàn huyên với chủ nhiệm Phó, sau khi nói chuyện xong, chủ nhiệm Phó rời đi, anh mới giải thích với Bùi Tố Phân, “Dì Bùi, dì và chú đối xử với con rất tốt, con quan tâm đến phẫu thuật của chú cũng là bình thường thôi ạ, đi thôi, chúng ta về nhà.”
“À à, về nhà thôi.” Bùi Tố Phân vội đáp.
Nguyễn Lưu Tranh lẩm bẩm một tiếng, “Quái vật!”
Anh liếc nhìn cô một cái, đợi Bùi Tố Phân đi xa mới thấp giọng nói với cô, “Đối với kiểu người như em, không nên đi đường bình thường!”
“…” Kiểu người như cô? Cô là kiểu người nào? Vẻ mặt cô hung ác, “Em là kiểu người nào?”
Anh suy nghĩ một chút, gật đầu, “Quái vật!”
“…” Cái gì với cái gì đây?
Anh đưa hai mẹ con cô về nhà.
Vừa đến cửa nhà, đã nghe thấy Phạn Phạn đang kêu không ngừng ở bên trong, Bùi Tố Phân vội vàng chạy vào, “Ai ya, khoảng thời gian này bận rộn, Phạn Phạn cũng luôn bị bỏ đói!”
Bên này Phạn Phạn đang kêu chưa ngừng, bên ngoài lại vang lên tiếng chó đáp lại, vốn dĩ Nguyễn Lưu Tranh chạy theo vào trong nhà, quay đầu lại nhìn, là Tiết Vĩ Lâm dắt Tây Thi đi đến.
Lại vốn dĩ Ninh Chí Khiêm đang ở trên xe, lúc này cũng đi xuống, đi thẳng vào sân.
Sau khi Bùi Tố Phân vào cửa nhà, bởi vì có gió nên cửa bị đóng lại, sau khi Ninh Chí Khiêm vào sân, đi lên bậc thềm, móc chìa khóa ra mở cửa, còn quay đầu gọi một câu, “Lưu Tranh, về thôi.”
“…” Nguyễn Lưu Tranh quên mất, trước đây lúc ly hôn, cô đã trả chìa khoa Ninh gia, nhưng cô chưa hỏi anh đòi chìa khóa Nguyễn gia.
Nguyễn Lưu Tranh đang đứng trong sân, nhìn Tây Thi quen cửa quen nẻo chạy vào, xoay vòng quanh chân cô.
Cô có thể nhẫn tâm đẩy Tiết Vĩ Lâm, nhưng lại không thể hạ quyết tâm đẩy Tây Thi đi, ngồi xổm xuống vuốt lông Tây Thi.
Tây Thi kêu ẳng ẳng, muốn tìm Phạn Phạn chơi, Phạn Phạn bên trong đã nghe thấy tiếng từ lâu, chỉ nhìn thấy một cái bóng trắng lao tới, tái hợp với Tây Thi.
Ninh Chí Khiêm bưng đồ ăn cho chó ra ngoài, gọi Phạn Phạn ăn.
Dù sao Phạn Phạn cũng chỉ là một chú chó, kế hoạch lớn nhất của đời nó là ấm no, cho nên, Phạn Phạn lập tức chạy qua ăn cơm, Tây Thi cũng đi theo.
Hai con chó không coi ai ra gì chơi rất vui vẻ, ba người còn lại cũng rất không coi ai ra gì, chẳng qua chỉ là không coi ai ra gì nhìn chằm chằm hai con chó đang ăn, lúc đó không có chút giao lưu nào với nhau, cho dù là một ánh mắt.
Đợi sau khi Phạn Phạn ăn xong, Ninh Chí Khiêm vẫn không vội, còn nhìn hai con chó nhỏ chơi đùa một chút, sau đó mới dắt Phạn Phạn, nói với cô, “Tôi mang Phạn Phạn đi.”
Anh bước nhanh chân dẫn chó đi ra ngoài.
“Ấy!” Cô sốt ruột, đi theo ra.
Dưới ánh đèn đường, anh xoay người lại, nụ cười thản nhiên, “Sao? Luyến tiếc à?”
Cả trái tim cô đặt trên người Phạn Phạn, cho rằng anh nói cô luyến tiếc Phạn Phạn, lập tức trả lời, “Ừm!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]