Chẳng ra làm sao!
Cô chỉ nghĩ đến bốn chữ này, lại nghĩ đến cánh tay mỏi nhừ sắp liệt của mìn, cô quả thực muốn phun trào như núi lửa, không chờ anh nói xong đã đứng bật dậy, gọi thẳng tên, “Ninh Chí Khiêm! Anh thật biến thái! Em thấy nội tiết tố của anh không cân đối đâu! Cái chúng ta cần không phải chế độ thưởng phạt, em không cần gì cả, là anh đến thời kỳ mãn kinh đó! Phải cân bằng nội tiết tố của anh đi! Hoặc là đến khoa tiết niệu, hoặc là tìm phụ nữ dập lửa đi, đó sẽ là tin vui của cả khoa chúng ta! Để các y tá nhìn thấy anh đỡ phải như chuột thấy mèo!”
Nói xong, cô xông vào phòng thay đồ thay quần áo.
Cô nói lớn tiếng như vậy, các y tá ở ngoài đều nghe rõ ràng, quay mặt nhìn nhau, âm thầm lè lưỡi, bác sĩ Nguyễn có phải quá trâu bò không? Mấy câu này cũng dám nói với bác sĩ Ninh? Thực sự muốn nhìn phản ứng của bác sĩ Ninh bây giờ!
Trong chốc lát, cùng nhau núp ở cửa phòng làm việc của bác sĩ Ninh nghe lén.
Đàm Nhã đi tới, rất kinh ngạc nhìn mấy người này, “Đang làm gì thế?”
Một y tá kéo Đàm Nhã qua, luôn miệng, “suỵt suỵt”, dùng khẩu hình nói, “Cãi nhau, bên trong cãi nhau rồi! Bác sĩ Nguyễn với bác sĩ Ninh.”
Vừa nói xong, bên trong truyền đến giọng nói, “Em đứng lại đó cho tôi!”
“Không đứng!”
“Nguyễn Lưu Tranh!”
“Đã tan ca!”
Sau đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-em-thich-toi/2596880/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.