Thực ra sáng hôm đó anh được nghỉ, buổi chiều đến phòng khám, nhưng người nào đó lại ở văn phòng khoa cả một buổi sáng, để…. “chỉ đạo công việc”…
Buổi chiều tiếp nhận một bệnh nhân u ác tính nguyên phát* trong đầu, người anh kiểm tra ở phòng khám, một cô gái còn trẻ rất xinh đẹp, mới 24 tuổi.
*U ác tính nguyên phát là khối u ác tính sinh ra và phát triển ở nơi đó mà không phải di căn từ chỗ khác sang. U ác tính cũng đồng nghĩa với ung thư
Cô gái đến một mình, tình trạng lúc đến đã rất tệ. Thị lực giảm thấp, cử động chậm chạp, phản ứng không nhạy bén, bị cơn đau đầu hành hạ, huyết áp cũng cao kinh người, Nguyễn Lưu Tranh thực sự không biết cô ấy đến bệnh viện một mình như thế nào, theo như cô ấy nói thì là đã ngất ở nhà, tỉnh dậy liền đến bệnh viện.
Cô gái tên Chu Vũ Thần, nhìn đôi mắt mờ sương mông lung làm thị lực giảm sút của cô gái, Nguyễn Lưu Tranh nghĩ đến bốn chữ tia nắng sau mưa.
Cô gái nhập viện, tự mời người chăm sóc đặc biệt, không có bất kì ai đi cùng cô ấy.
Vừa vào phòng bệnh, cô gái liền ngồi trên giường, dùng bút viết gì đó lên một quyển sổ, sổ ghi chép thật dày, đã viết được một nửa.
Bởi vì thị lực không tốt, mắt cô ấy gần như dán sát vào quyển sổ, nhưng vẫn không ngừng viết, trọn cả một buổi chiều, lúc truyền nước cũng không dừng lại.
Những điều này Nguyễn Lưu Tranh đểu nghe được từ y tá, y tá cũng đã khuyên ngăn mấy lần, trước mặt các y tá cô gái gấp quyển sổ, nhưng sau khi đi rồi, lại tiếp tực lấy ra viết.
Nguyễn Lưu Tranh liền đến phòng bệnh kiểm tra, tập tễnh đi đến cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy cô gái ấy đang vùi đầu viết, bình dịch truyền vẫn đang treo.
Mãi đến khi cô đến trước mặt cô gái, cô ấy mới phát hiện ra, thấy rõ cô là bác sĩ, liền giấu quyển sổ đi.
“Chào em.” Nguyễn Lưu Tranh thân thiện chào hỏi cô ấy.
Cô gái cười ngại ngùng, “Chào chị, em không viết nữa, thực sự không viết nữa…”
Khoảnh khắc đó, Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy diện mạo của cô gái có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Cô cười cười, “Nhìn em rất quen.”
Cô gái cũng cười, “Có lẽ khuôn mặt em phổ thông quá đấy ạ, nhìn ai cũng giống.”
Nguyễn Lưu Tranh mỉm cười, Chu Vũ Thần không phải có khuôn mặt phổ thông, cô bé rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, như bầu trời sau mưa, ngay cả cô luôn tự hào đôi mắt mình khá linh động, cũng cảm thấy không sánh bằng.
“Không phải, chắc là chị đã gặp em ở đâu rồi.” Nguyễn Lưu Tranh đến gần hơn một chút, ngồi xuống chiếc ghế ở cạnh giường cô gái.
Cô gái mím môi cười, giọng nói êm ái, “Cũng có khả năng, có lẽ là em không nhớ, gần đây em rất hay quên mọi thứ.”
Nguyễn Lưu Tranh nghe xong mà trong lòng chợt chua xót, đây là do cô gái có khối u trong não, nhưng cô ấy lại nói rất qua loa, trong nụ cười không có chút ưu thương, ngược lại càng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Ai cũng nói bác sĩ là động vật máu lạnh không có tình cảm, cô là một bác sĩ trẻ vào nghề chưa lâu, không biết câu nói này rốt cuộc có đúng không, nhưng cô không máu lạnh nổi.
Nhất định Chu Vũ Thần cất giấu bí mật. Cô phỏng đoán, nhưng thương xót không đồng nghĩa với nhòm ngó vấn đề riêng tư.
Cô không hỏi gì.
Mái tóc Chu Vũ Thần suôn dài thẳng mượt đen nhánh, rất sạch sẽ, buộc thành một túm đuôi ngựa, hơi rối.
Nguyễn Lưu Tranh giơ tay ra tháo dây buộc tóc của cô ấy, dùng ngón tay chải qua loa, sau đó buộc cẩn thận lại, nhẹ giọng nói, “Chị họ Nguyễn, tên là Lưu Tranh, có gì cần hay có vấn đề gì đều có thể nói với chị.”
“Vâng ạ, cảm ơn chị.” Chu Vũ Thần ngẩng đầu cười với cô, khuôn mặt rạng rỡ, đâu giống một người mắc bệnh ung thư?
“Vậy bây giờ em phải ngủ một chút, em chưa ngủ trưa đâu đó.” Nguyễn Lưu Tranh mỉm cười dịu dàng.
Chu Vũ Thần lại khẽ nói, “Em không muốn ngủ, sau này còn có rất nhiều thời gian ngủ…”
Nguyễn Lưu Tranh ngơ ngẩn.
Chu Vũ Thần lại nở nụ cười phấn chấn, “Chị bác sĩ, em không mệt, cảm ơn chị.”
Nguyễn Lưu Tranh biết, tất cả an ủi đối với cô gái này đều không cần thiết, cô gái trẻ 24 tuổi này, nhìn mọi chuyện quá thấu đáo, bao gồm cả bệnh tật của cô ấy, bao gồm cả việc sống chết.
“Vũ Thần.” Cô thân mật nói, “Chưa tuyệt vọng như vậy đâu, chúng ta cùng nỗ lực.”
Cô vẫn tập tễnh đi ra, lúc tới Chu Vũ Thần không nhìn thấy, nhưng lúc đi mặc dù chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, nhưng cũng nhìn thấy bước chân khập khiễng của cô.
“Chị bác sĩ!” Giọng nói trong trẻo của Chu Vũ Thần gọi cô.
Cô quay đầu.
Đôi mắt Chu Vũ Thần cong cong cười với cô, “Chị thật giỏi! Bị thương vẫn có thể kiên trì làm việc! Em muốn kiên trì giống như chị! Cố gắng hết sức!”
Trong lòng Nguyễn Lưu Tranh chua xót, chẳng qua cô chỉ bị trật chân thôi, sao cô thể so với Chu Vũ Thần? Chu Vũ Thần mới đúng là cô gái vừa kiên cường vừa lạc quan.
Ở cửa phòng bệnh viết tên y tá phụ trách chính: Đàm Nhã.
Cô cũng đã đi tìm Đàm Nhã, “Đàm Nhã, bệnh nhân mới cậu phụ trách chính ấy, Chu Vũ Thần có chút đặc biệt, cậu quan tâm nhiều chút được không?”
“Được mà, mình biết! Mình cũng cảm thấy cô ấy rất kỳ lạ.” Đàm Nhã vội vội vàng vàng, trả lời cô một câu rồi cầm bình thuốc chạy đi.
Sau khi phòng khám kết thúc khám bệnh, Ninh Chí Khiêm đến văn phòng đón cô.
Thời tiết lạnh hơn chút, đã rơi mấy hạt mưa, mặt đất hơi ẩm ướt. Anh và cô lần lượt lên xe.
“Hôm nay vẫn ổn chứ? Mệt không?” Anh ngồi bên cạnh cô hỏi.
“Không mệt.” Không có phẫu thuật, mọi người cũng rất chú ý đến chân cô, “Tình hình của Chu Vũ Thần như thế nào ạ?” Cô nói tất cả những chỗ kỳ lạ của Chu Vũ Thần cho anh nghe, “Người nhà cô ấy đâu?”
“Cô ấy không có người thân.” Ninh Chí Khiêm nói, “Bố cô ấy mất mấy năm trước rồi, bệnh giống hệt cô ấy, mẹ thì qua đời năm ngoái, cô ấy chỉ còn một mình.”
“Họ hàng thì sao? Cũng không có ạ?” Cô dì chú bác các thứ cũng phải có chứ?
Ninh Chí Khiêm lắc lắc đầu, “Cô ấy không nói, cô ấy chỉ nói cô ấy một mình.”
“Đáng thương quá…” Nguyễn Lưu Tranh cảm thán, “Vậy kinh tế của cô ấy thì sao? Có thể thanh toán chi phí không?”
“Cô ấy nói có thể, cô ấy nói cô ấy có tiền.” Ninh Chí Khiêm lấy một tấm thẻ từ trong túi áo ra, “Thẻ của cô ấy, bảo anh trả tất cả chi phí giúp cô ấy, cô ấy nói, bây giờ cử động của cô ấy đã không nhanh nhẹn nữa, lên lên xuống xuống để đóng tiền rất vất vả, càng sợ ngày nào đó không thể dậy được nữa cũng không thể nợ tiền bệnh viện.”
Ninh Chí Khiêm đưa thẻ đến trước mặt cô, “Em giữ giúp cô ấy đi, anh nói mật mã cho em.”
Nguyễn Lưu Tranh lắc đầu, “Không, cô ấy giao cho anh là vì tin tưởng anh, anh không thể nói cho em, như vậy không tốt.”
Ninh Chí Khiêm có chút mờ mịt, “Anh cũng không biết vì sao cô ấy tin tưởng anh như vậy, cô ấy cầm kết quả kiểm tra của bệnh viện khác đến cho anh xem, nói là đến vì danh tiếng của anh, vốn là hôm qua phải tới, nhưng lúc vừa ra cửa đã ngất xỉu, nên chiều nay mới tới.”
Suy nghĩ một chút, lại nói, “Kỳ thực cũng không hợp quy củ, nhưng cô ấy nói sau này sẽ nói cho anh biết lý do, hơn nữa còn nói, còn có chuyện muốn nhờ vả anh, sau khi anh biết nhất định sẽ không từ chối, nhưng bây giờ cô ấy không chịu nói.”
Anh liếc nhìn vẻ mặt Nguyễn Lưu Tranh, tiếp tục nói, “Lúc đó anh cũng không lý trí lắm, cứ đồng ý thôi, bây giờ nghĩ lại mới thấy không hợp lý. Chủ yếu là vì giọng nói và thần thái của cô ấy lúc nói chuyện…quá…Hơn nữa, cô ấy nói cô ấy sẽ viết giấy ủy thác không để anh vướng vào rắc rối, lúc cần có thể công chứng.”
“Em hiểu.” Buổi chiều cô đã tiếp xúc với Chu Vũ Thần, cô gái này khiến người khác khó có thể từ chối.
“Nhưng mà, lúc trước anh thực sự không quen cô ấy…” Ninh Chí Khiêm liên tục quan sát sắc mặt cô.
Lúc này Nguyễn Lưu Tranh mới hiểu anh nói một đống lời như vậy là có ý gì, trong lòng không khỏi tức giận, “Anh coi em là người gì? Em không lý trí như vậy sao? Em không tự tin như vậy sao? Em thích ăn dấm như vậy sao? Anh vẫn nên báo cáo chuyện này với lãnh đạo một chút đi, làm như vậy tóm lại cũng không hợp quy củ, báo cáo trước với chỗ lãnh đạo dù sao vẫn không sai!”
Anh nhìn xung quanh, cười cười ôm lấy cô, rất nhanh hôn một cái lên mặt cô, “Vợ đại nhân anh minh.”
Cô mang vẻ mặt ghét bỏ, “Ai là vợ anh! Em chỉ là vợ trước! Trước! Hiểu không?”
Anh hùa theo lời cô, thấp giọng nói, “Lúc nào anh có thể chuyển thành thì hiện tại?”
“Xem xét đã.” Cô suy nghĩ một chút, “Nghĩ tới con đường trưởng thành của bác sĩ ngoại khoa chúng ta thực sự rất vất vả, từ kiến tập thực tập, đến bồi dưỡng luân chuyển, xin thử việc, huấn luyện chuyên khoa, bối dưỡng nghiên cứu khoa học, để tu thành chính quả không mười năm thì cũng phải bảy tám năm, cho nên, còn có cái gì vất vả chưa nếm thử chứ?”
“Cho nên…” Mặt mày anh hơi ủ rủ, “Em định dùng thời gian và độ khó khi đào tạo một bác sĩ ngoại khoa đến để đạo tạo một ông chồng?”
“Anh cảm thấy anh không chịu nổi thời gian và độ khó của thử thách này?” Cô hỏi ngược lại.
“Không không không.” Anh lập tức phủ nhận, “Sao lại không chịu nổi? Chỉ có điều, thời gian qua anh đều hack mà.”
“…” Ý của anh là, từ thực tập sinh đến bác sĩ mổ chính ngoại khoa thần kinh anh đều leo lên bằng tên lửa sao?” Cô cười cười, “Cho nên, anh lại định hack?”
“Không.” Anh lại phủ nhận, “Anh chỉ dự định bơi lội nhiều thôi.”
“…” Không thể nghe hai từ bơi lội tử tế được!
“Hơn nữa, thực ra anh khá thích bơi ngửa, em hiểu đó.” Anh làm ra vẻ suy tư, “Khá tiết kiệm sức.”
Bơi ngửa? Trong đầu cô đã phác họa ra tư thế, hơi trầm mặt xuống, “Lại lấy ví dụ, lúc chúng ta thử việc ở bệnh viện, cũng có thể làm việc đúng không? Nhưng không ký hợp đồng, muốn đuổi người bất cứ lúc nào cũng được, cho nên, cố gắng bơi như thế nào đi nữa mà không chiếm được chấp nhận thì vẫn phải đi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]