Chương trước
Chương sau
Do bi thương, nên Nguyễn Lưu Tranh cũng không tỉ mỉ phân tích ý tứ trong lời nói này, “Vậy chị đi trước nhé, buổi tối có bác sĩ trực ban, có bất cứ vấn đề gì đều có thể tìm họ, không phải em đã lưu số chị với thầy Ninh sao? Cũng có thể gọi điện thoại cho bọn chị bất cứ lúc nào.”

“Em biết, chị đi mau đi!” Chu Vũ Thần phất tay với cô.

Nguyễn Lưu Tranh ôm hộp ra khỏi phòng bệnh, sau đó chạy thẳng vào phòng làm việc, dọc đường nước mắt lả tả như mưa.

Vọt vào văn phòng, trong mắt cô chỉ nhìn thấy một người, chỉ nhìn thấy Ninh Chí Khiêm, lúc này, toàn bộ tim phổi đều tràn ngập bi thương, cô muốn khóc, muốn khóc lớn, thậm chí muốn chơi xấu với ông trời, đừng để Chu Vũ Thần bị bệnh nặng như vậy, để cho Chu Vũ Thần sống khỏe mạnh, nhưng, trước mặt cô chỉ có Ninh Chí Khiêm, không có ông trời.

Cô vừa đặt chiếc hộp trong tay xuống liền nhào vào lòng Ninh Chí Khiêm, thời khắc này, hoàn toàn không có lý trí và điềm tĩnh của người bác sĩ, cứ túm chặt lấy áo anh mà khóc lóc, “Anh nhất định phải khiến Tiểu Vũ sống tiếp! Em mặc kệ! Anh nhất định phải khiến Tiểu Vũ sống tiếp!”

Ninh Chí Khiêm hơi cứng đờ trong chốc lát, có điều vẫn mặc cho cô ôm, không ôm lấy cô như bình thường, chỉ vỗ vỗ lưng cô biểu thị an ủi.

Cô lại chưa từng nhận ra, chỉ một mực làm loạn trong ngực anh.

Phía sau truyền đến một tiếng đằng hắng, Nguyễn Lưu Tranh mới yên lặng ngừng lại hành động quấy rối trước mặt Ninh Chí Khiêm, quay đầu nhìn qua, chủ nhiệm Lưu đang đen mặt đứng đó.

“Chủ nhiệm Lưu.” Cô chào một tiếng yếu ớt, lùi sang một bên, cúi đầu, đỏ mặt.

“Bác sĩ Ninh, đi theo tôi một lát.” Chủ nhiệm Lưu trầm mặt nói.

“Được.” Ninh Chí Khiêm liếc nhìn cô, lúc đi qua trước mặt cô, thì nắm tay cô một cái.

Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy vừa nãy mình đã quá sơ xuất, lau nước mắt, ngồi trên ghế một lát, khôi phục bình tĩnh.

Trên bàn đặt chiếc hộp Chu Vũ Thần giao cho cô, Chu Vũ Thần nói, nhờ cô đem hộp này giao cho người trong nhật ký, nói cách khác, Chu Vũ Thần cho phép cô xem nội dung bên trong, bằng không, sao cô biết người trong nhật ký là ai?

Cô nhìn chăm chú vào chiếc hộp trước mặt, màu xanh đậm, hoa lụa trắng, cách phối màu tựa như một đóa hoa dành dành lẳng lặng nở rộ, giống như nụ cười mỉm điềm tĩnh của Chu Vũ Thần.

Cô nhẹ nhàng cởi dây lụa, mở hộp ra, gần như thành kính nâng quyển nhật ký lên.

Có điều chỉ một quyển nhật ký mà thôi, nhưng cầm trong tay lại nặng trĩu, tựa như nặng ngàn cân.

Lật trang thứ nhất, phần nhật ký đầu tiên, câu nói đầu như sấm sét giữa trời quang, chấn động đón đầu.

Người tôi yêu sâu đậm, anh ấy tên Thẩm Quy….

Thẩm Quy! Thẩm Quy! Nguyễn Lưu Tranh đột nhiên nhớ đến bức ảnh trong ví Thẩm Quy, chẳng trách cô cảm hấy Chu Vũ Thần quen thế, cô một lòng chỉ nghĩ là người đã từng gặp, không hề nghĩ đến ấn tượng với cô ấy lại đến từ một tấm ảnh!

Cô kêu lên một tiếng rồi đứng bật dậy, muốn đi tìm Ninh Chí Khiêm, nhưng vừa chạy đến cửa lại nghĩ đến anh bị chủ nhiệm Lưu kéo đi nói chuyện, vì vậy đi lòng vòng trong văn phòng chờ đợi.

Đi vài vòng, trong lòng nôn nóng bất an, nên cô lại ngồi xuống lật nhật ký.

Người tôi yêu sâu đậm, anh ấy tên Thẩm Quy, anh ấy là một phi công, là hùng ưng mạnh mẽ nhất trên bầu trời, gánh vác trách nhiệm bảo vệ trời xanh và biển rộng.

Ngày tôi tình cờ gặp anh, anh mặc đồng phục không quân, đi từ phía đối diện tới, giống như một nhân vật bước ra từ lễ duyệt binh trong ti vi, thậm chí tôi còn hoài nghi người đi lại trước mặt tôi không phải người thật mà là báo ảnh.



Lông mày của anh ấy rất đen, giống như đôi cánh nhỏ bay lượn, mũi anh vừa cao vừa thẳng, giống như ngọn núi vậy, mắt anh là đẹp nhất, lúc thị lực của tôi còn tốt, tôi có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng trong mắt anh…

Tình yêu của Chu Vũ Thần đối với Thẩm Quy, đã ngưng kết hết trong từng câu từng chữ.

Bởi vì thị lực không tốt, nên chữ viết rất to, hơn nữa cũng không thể thành hàng nghiêm chỉnh, lúc cao lúc thấp, rất nhiều chữ viết cả ra ngoài lề.

Cô không đọc từng câu từng chữ, chỉ lật qua qua, nhưng từng trang giấy này, thứ viết vào không chỉ là tình yêu của Chu Vũ Thần và Thẩm Quy, nó còn chứng kiến quá trình thị lực của Chu Vũ Thần không ngừng giảm sút, bởi vì khi viết đến phần sau, chữ càng ngày càng to, càng viết càng loạn, đừng nói là viết trong khuôn khổ cố định, cũng đừng nói viết xiêu vẹo méo mó, mấy hàng chữ còn chồng đống lên nhau, thậm chí rất nhiều chữ đã loạn nét, căn bản không thể nhìn ra đấy là chữ gì.

Nhưng, cái này đối với Chu Vũ Thần mà nói, vẫn là tình yêu cô ấy nghiêm túc khắc ghi, cô lại không biết, cô ấy viết tình yêu thành như vậy….

Nguyễn Lưu Tranh không thể tưởng tượng nổi, nếu như Thẩm Quy nhận được một phần di vật như vậy, lòng sẽ đau như dao cắt như thế nào.

Cho nên, ông trời nhất định đừng mang Tiểu Vũ đi được không?

Cô dừng ở trang cuối cùng, mấy chữ to đùng mà không thể phân biệt ra hóa thành nụ cười điềm tĩnh của Chu Vũ Thần, đôi mắt như mộng như ảo…

Cô nằm bò lên bàn, lại một lần nữa khóc thút thít.

Mà trong văn phòng chủ nhiệm Lưu, lúc này cũng là bầu không khí gươm súng sẵn sàng.

Mặt mày Ninh Chí Khiêm đen xì, “Không có quy định nào không thể sửa!”

“Nhưng cũng không có quy định nào có thể sửa!” Chủ nhiệm Lưu đập bàn, “Hơn nữa cậu muốn giữ cô ta lại! Đừng cho rằng tôi không biết!”

Ninh Chí Khiêm nhàn nhạt, “Nếu như không cho phép, vậy tôi từ chức là được rồi!”

“Cậu…” Chủ nhiệm Lưu bị chọc tức không nhẹ.

“Mai tôi còn ca phẫu thuật lớn, không còn chuyện gì khác thì tôi về nhà nghỉ ngơi đây!” Anh xoay người đi ra ngoài.

“Này, cậu…” Chủ nhiệm Lưu chỉ theo bóng lưng anh, nói không ra lời, cuối cùng đập bàn một cái, “Cậu là đồ láo toét! Cậu vẫn thực sự cho rằng ngoại khoa thần kinh của Bắc Nhã không thể bỏ cậu phải không?”

Ninh Chí Khiêm đi về đến văn phòng, chuẩn bị gọi cô về, “Lưu Tranh…”

Vừa mới gọi được hai chữ, phát hiện cô đang khóc.

“Sao thế?” Anh đến gần, “Còn đau lòng vì Chu Vũ Thần sao?”

Nguyễn Lưu Tranh nghe thấy giọng anh, liền ngẩng đầu lên, túm lấy cánh tay anh, “Là Thẩm Quy! Thẩm Quy!”

“Hửm?” Anh không hiểu ý cô.

“Tiểu Vũ là bạn gái Thẩm Quy!” Cô vừa khóc vừa nói, cho anh xem trang nhật ký đầu tiên, “Nhật ký của Tiểu Vũ…”

Ninh Chí Khiêm hơi nhíu mày, xoa xoa đầu cô, “Anh biết rồi, đi thôi, về nhà nào, trời tối cả rồi.”

Cô cẩn thận cất quyển nhật ký, bỏ cả lọ nước hoa Chu Vũ Thần cho cô vào trong, buộc dây lụa lại theo cách của Chu Vũ Thần, ôm chiếc hộp vào trong lòng, cùng anh đi ra ngoài.



Sau khi lên xe, cô có chút buồn bã, anh cảm nhận được, không vội lái xe, chỉ khẽ thở dài, “Lưu Tranh, đừng quên em là bác sĩ, mai em còn phải vào phòng phẫu thuật cùng anh, em đã bị tâm trạng chi phối quá rồi!”

“Phải! Em là bác sĩ! Nhưng trước hết em là một con người! Con người sẽ có thất tình lục dục! Không phải dụng cụ phẫu thuật! Chẳng trách người khác đều nói làm bác sĩ ngoại khoa lâu đều sẽ biến thành động vật máu lạnh! Xin lỗi! Anh là động vật máu lạnh nhưng em không làm được!” Cô nói chuyện của Chu Vũ Thần cho anh nghe, hy vọng anh có cách giải quyết, nhưng anh lại không chút động lòng!

“Lưu Tranh!”

“Đừng gọi em! Nói không chừng ngày nào đó em nằm trên bàn mổ, anh cũng sẽ máu lạnh như vậy! Nghĩ tới liền thất vọng!” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cây đen xì lay động theo gió.

“Đừng nói linh tinh!” Anh hơi lớn tiếng.

Cô ôm chặt chiếc hộp, không để ý đến anh.

Anh đợi cô một lúc lâu, cũng không thấy cô nói tiếp, vì vậy yên lặng khởi động xe, lái về nhà.

Lần này, toàn bộ lộ trình cô đều không nói, mãi đến lúc đến cửa nhà, xe ngừng lại, cô trực tiếp ôm chiếc hộp xuống xe.

“Lưu Tranh!” Anh cũng xuống theo, đuổi theo cô, bắt được cô ở trước cổng.

“Em bảo anh phải làm thế nào?” Anh túm lấy cánh tay cô và hỏi.

“Em không bảo anh làm thế nào cả, em phải về nhà.” Cô quay mặt đi chỗ khác.

Anh suy nghĩ một chút, “Anh đi đánh nhau một trận với ông trời, hỏi ông ấy vì sao lại đối xử như vậy với một cô gái trẻ nhé?”

Nguyễn Lưu Tranh liếc anh một cái, quả thực là nói vô căn cứ!

“Vậy lúc này anh khóc to một trận để chứng minh anh không phải động vật máu lạnh hả?”

“…” Cô còn chưa nhìn thấy anh khóc bao giờ, thời điểm anh khó vượt qua nhất cũng chưa, không phải phương thức biểu đạt đau khổ của mỗi người đều là khóc, anh là một người đàn ông trưởng thành, cô không thể nào nghĩ đến hình ảnh anh khóc bên lề đường.

“Vậy anh…. bị bệnh thay Chu Vũ Thần? Em đến mổ cho anh nhé?”

Cô vừa nghe đến đây, chiếc hộp trong tay suýt nữa rơi xuống, lập tức che kín miệng anh lại, lớn tiếng mắng anh, “Anh nói bậy bạ cái gì đó hả!”

Gào xong, nước mắt lại ào ào rơi xuống, bên tai vẫn luôn văng vẳng câu nói này, ‘Anh bị bệnh thay Chu Vũ Thần, em đến mổ cho anh? Anh bị bệnh thay Chu Vũ Thần, em đến mổ cho anh?’

Mỗi lần lặp lại là trong lòng cô như bị dao cắt một lần, cuối cùng cô nhào vào trong ngực anh, rưng rưng xin lỗi, “Xin lỗi anh, anh không sai, là em không tốt, em để tình cảm chi phối, nhưng mà….”

Đây là lần đầu tiên tâm trạng cô bị ảnh hưởng nặng nề nhất từ khi làm bác sĩ đến nay, cô biết rất rõ mình không nên, nhưng lần nào cũng sơ xuất trước mặt anh, nhưng mà, cô lại không nghĩ ra, ngoại trừ sơ xuất trước mặt anh thì cô còn có thể như vậy trước mặt ai? Chu Vũ Thần sao? Không thể! Trước mặt đồng nghiệp sao? Không thể! Hay trước mặt bố mẹ? Càng không thể!

“Nhưng mà cái gì?” Anh ôm lấy cô và hỏi.

“Nhưng mà…” Cô suy nghĩ một chút, bỏ đi, vẫn không thể nói cô chỉ biết càn rỡ trước mặt anh, nhắc nhở chính mình không được trẻ con như vậy, dần dần bình ổn tâm trạng, “Em…có chút xấu hổ, không nên như vậy, em đã không còn nhỏ nữa, lại là bác sĩ, hành động vừa nãy, quá ngây thơ.

Ánh mắt anh dịu dàng như ánh trăng, “Đồ ngốc, ở trước mặt anh, em mãi mãi đều là cô bé gian xảo, có vấn đề gì đều cầm đến phá phách trước mặt anh, hết lần này đến lần khác làm khó anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.