Chỉ trêu chọc cô một chút thôi, đè cô xuống hôn một hồi rồi lại thả cô ra, bản thân anh thì vào trong phòng tắm.
Có vài chuyện cô đã biết, ví dụ như những lời tối qua anh nói: Tất cả, toàn bộ của anh đều thuộc về cô; tình yêu của anh là dầu muối tương giấm…
Ý nghĩa cảu những lời này cô hiểu, chưa bao giờ hoài nghi.
Nhưng mà, có lúc, con người luôn có năng lực ám thị bản thân to lớn. Có những lời, là nói với người khác, cũng là nói với chính bản thân mình; Có những lời, nói càng chắc chắn, trong lòng lại càng bất định.
Mặc kệ như thế nào, thời khắc này cuối cùng cũng phải đến, giống như lá bạch quả đến mùa thu sẽ vàng, gió thổi đến cát bụi sẽ bay cao, lá rơi xuống, bụi quay về, có lẽ cũng thực sự ổn định, hoặc có lẽ là, bản thân cô có thể ổn định.
Lúc anh từ phòng tắm ra liền hỏi cô, “Món đồ chơi tối qua ăn còn không?”
Anh lại gọi bột gạo kê thành món đồ chơi…
“Có. Sáng nay anh muốn ăn cái đấy hả?” Cô mở vali lấy ra.
“Ừm.”
“Tối qua ăn có cảm giác gì?” Sau khi lấy ra, cô xoay người đi đun nước.
“Rất thoải mái, ngủ rất ngon.” Anh đứng bên giường, bắt đầu mặc quần áo, “Mặc dù dậy sớm.”
Cô cười, chẳng lẽ không phải vì anh “hoạt động thể lực” quá độ mới ngủ ngon hả?
Cắm nguồn điện xong rồi xoay đầu, vừa đúng lúc thấy anh quay lưng về phía cô cài khuy áo sơ mi trắng, hình ảnh dường như đã từng quen.
Thời gian thấm thoát trôi, sống lưng của thanh niên áo trắng trước kia vẫn cao ngất, nhưng thời gian qua nhanh, mọi thứ như vẫn đứng nguyên tại chỗ, mà lại không phải.
Suy nghĩ của cô nảy ra, tiến lên phía trước, vòng tay qua eo anh, ôm lấy anh từ phía sau, dán lên lưng anh, nhẹ giọng nói, “Học trưởng, em sẽ đối xử với anh thật tốt.”
Thời gian dừng lại chốc lát.
Anh xoay người lại, trả lời cô như chuyện đương nhiên, “Được.”
Áo sơ mi vẫn chưa cài xong, còn lại mấy khuy, lộ ra bắp thịt trên lồng ngực trơn nhẵn, ra hiệu cô cài cho anh.
Không đi theo kịch bản gì cả…
Màn kịch này, tình tiết tương tự, lời thoại không đổi, nhưng cuối cùng lại đổi kết cục.
Nhưng bảo cô cài khuy áo là chuyện gì thế? Còn coi anh là đại thiếu gia thật à? Lườm anh một cái, quay người đi cầm bát, lại bị anh ôm vào ngực.
“Em không tự nguyện mặc cho anh, nhưng anh lại tự nguyện thay cho em!” Anh tới cởi áo ngủ của cô ra.
Cô bị anh làm cho ngứa ngáy, cười, “Đừng làm loạn nữa được không?”
Lại làm loạn một trận nữa, nước sôi rồi cô mới hất được anh ra, đi quấy bột cho anh.
Một buổi sáng sớm, cứ đùa giỡn như vậy đã kết thúc, may mà họ dậy sớm, lúc chạy đến bệnh viện vẫn chưa đến giờ làm việc.
Lúc chủ nhiệm Hồ kiểm tra phòng, anh ngồi trong phòng làm việc tập trung xem bệnh án, không đứng dậy.
Cô nhìn anh mấy lần, anh đều không phát hiện ra, cô cũng không tiện gọi lớn tiếng, chỉ có thể trừng mắt với anh, đi theo chủ nhiệm Hồ kiểm tra phòng bệnh.
Nhưng mà, trong phòng bệnh lại không có bóng dáng Đổng Miêu Miêu, vẫn là mẹ Phương Trì Châu và người chăm sóc đặc biệt đó.
Cô nghĩ có lẽ ban ngày Đổng Miêu Miêu và Phương Trì Châu đều phải đi làm không có thời gian.
Đợi sau khi hoàn thành những công việc thông thường ở bệnh viện, chù nhiệm Hồ lại tổ chức họp một lần nữa, lần này thảo luận kỹ một vài vấn đề hôm qua Ninh Chí Khiêm nhắc đến, cuối cũng mới ra quyết định, thời điểm tan họp là buổi chiều.
Phẫu thuật xếp vào thứ hai, lúc này là thứ năm, Ninh Chí Khiêm đã đặt vé máy bay đêm nay trở về Bắc Kinh.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ một chút, “Đi thông báo với bệnh nhân và người nhà.”
Nguyễn Lưu Tranh đứng bất động chờ anh.
Anh nhìn cô, ho khan một tiếng, “Đi thôi.”
Chủ nhiệm Hồ cũng đi theo họ.
Vẫn họp liên tục giống như hôm qua, cho nên không biết lúc này tình hình trong phòng bệnh như thế nào, đã thay đổi người hay chưa?
Chủ nhiệm Hồ đi mãi đằng trước, giống hầu hết các bác sĩ, đã quen với tiến độ gấp gáp.
Anh đi theo phía sau chủ nhiệm Hồ, thoạt nhìn dáng vẻ rất bình tĩnh, không có gì khác biệt với lúc đến phòng bệnh ở Bắc Nhã, vóc dáng anh cao cao, căn bản đã chặn toàn bộ tầm mắt của cô.
Chủ nhiệm Hồ tiến vào phòng bệnh đầu tiên, anh cũng theo sát phía sau, mà cô vẫn chưa thể nhìn thấy tình hình trong phòng bệnh.
Mãi đến lúc bóng dáng anh dời khỏi tầm mắt cô, cô mới nhìn thấy tình hình bên trong, Đổng Miêu Miêu và người đàn ông mặc quân phục đều ở đây.
Tay Ninh Chí Khiêm cắm trong túi quần, đi vào khẽ gật đầu với hai người.
Đổng Miêu Miêu cười nhàn nhạt với anh, cũng với Nguyễn Lưu Tranh.
Phương Trì Châu cũng không lộ ra biểu cảm bất ngời, chắc là tối qua về Đổng Miêu Miêu nhất định đã nói với anh ta.
“Chủ nhiệm Hồ, bác sĩ Ninh, chào mọi người, Phương Trì Châu phóng khoáng mà đúng mực bắt tay với họ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều vô cùng chính trực, sau đó gật đầu với Nguyễn Lưu Tranh, “Chào bác sĩ Nguyễn.”
Chủ nhiệm Hồ kinh ngạc, “Mọi người quen nhau?”
Phương Trì Châu khẽ cười nói, “Phải, là người quen cũ.”
Ninh Chí Khiêm cũng cười nhàn nhạt, “Là người quen cũ.”
Chủ nhiệm Hồ vui vẻ nói, “Các người là người quen cũ sao không nói sớm chứ! Chủ nhiệm Ninh là người có quyền uy nhất ở ngoại khoa thần kinh, các người có thể mời cậu ấy từ sớm!”
Nguyễn Lưu Tranh chưa từng gặp Phương Trì Châu, ấn tượng đầu tiên vô cùng tốt, chính là một chữ “soái”! Hơn nữa còn là quân nhân! Bất luận là ngoại hình hay phong thái đều xứng với Đổng Miêu Miêu, mang theo tiêu chí trong sạch tránh xa trần thế giống hệt Đổng Miêu Miêu, thân làm đàn ông, còn mang theo khí chất phóng khoáng của núi cao, là người của cao nguyên Vân Quý.
Cô nháy nháy mắt với Đổng Miêu Miêu, ý bảo người đàn ông này không tệ!
Đổng Miêu Miêu nở nụ cười, cũng chớp chớp mắt với cô.
“Nếu đã là người quen cũ, thì mới chủ nhiệm Ninh nói chuyện phẫu thuật với mọi người một chút đi, chủ nhiệm Ninh đích thân mổ chính.” Chủ nhiệm Hồ nói.
Lần này Ninh Chí Khiêm không đẩy Nguyễn Lưu Tranh ra trước nữa, cũng không thể đẩy nha, mắt Đổng Hân Nhiên không nhìn thấy, nhưng Phương Trì Châu và Đổng Miêu Miêu lại không mù.
Anh cố hết sức giải thích cặn kẽ chuyện phẫu thuật cho họ, bao gồm từng việc cần chú ý.
Hai người này có lẽ tuyệt đối tin tưởng anh, cũng không hỏi lại nhiều lần giống người nhà bệnh nhân thông thường, chỉ nói một lần Phương Trì Châu đã gật đầu, “Hiểu rồi, tôi đã hiểu rõ rồi, anh vất vả rồi!”
Toàn bộ quá trình đều là hai người đàn ông trao đổi với nhau, cô và Đổng Miêu Miêu chỉ đứng bên cạnh nghiêm túc lắng nghe.
Vốn dĩ còn phải thông báo với bệnh nhân, nhưng nhìn Đổng Hân Nhiên nằm trên giường bệnh, dáng vẻ mơ mơ hồ hồ, ý thức dường như không rõ ràng lắm.
Nguyễn Lưu Tranh nhìn thấy sự do dự trong mắt Ninh Chí Khiêm.
Đối với con người Đổng Hân Nhiên, trong cuộc sống trước đây của cô với anh, thậm chí cô không cảm nhận được rốt cuộc anh có hận hay không, cô đã dùng rất nhiều tế bào não đều suy đoán, suy từ góc độ của mình, cô cho rằng chắc chắn anh có hận, nhưng lại vì đó là mẹ của Đổng Miêu Miêu, nên phần hận này càng trở nên phức tạp.
Nguyễn Lưu Tranh nghĩ, nếu như anh không muốn nói, vậy thì cô tiến lên thử xem, Đổng Hân Nhiên cũng không phải luôn mơ hồ như vậy.
Kết quả, lúc này Đổng Hân Nhiên lại nhúc nhích, cũng không biết là đã tỉnh hay vẫn mơ hồ, run rẩy hỏi, “Là Thủ….” Nói xong lại ngừng lại, ” Hình….hình như…tôi nghe thấy…giọng của Thủ Chính…”
Nguyễn Lưu Tranh biết, đương nhiên không phải giọng Ninh Thủ Chính, hoặc là giọng Ninh Chí Khiêm giống giọng Ninh Thủ Chính lúc còn trẻ, hoặc là Đổng Hân Nhiên chỉ nghe thấy Ninh Chí Khiêm nói giọng Bắc Kinh nên sinh ảo giác, Đổng Miêu Miêu vội nói, “Mẹ, không phải, là bác sĩ, mẹ nghe nhầm rồi.”
Đây là lần đầu tiên Đổng Miêu Miêu lên tiếng sau khi Ninh Chí Khiêm và Nguyễn Lưu Tranh đi vào.
“À…” Đổng Hân Nhiêu thở dài một tiếng.
“Bác sĩ Ninh, Lưu Tranh, bây giờ mẹ tôi không tỉnh táo lắm, liên quan đến vẫn đề phẫu thuật để chúng tôi nói lại là được rồi, có gì không hiểu, tôi hỏi lại hai người là được, không cần nói với bà ấy.” Lần thứ hai Đổng Miêu Miêu nói chuyện.
“Cũng được.” Chủ nhiệm Hồ nói, “Hai người còn phải lên máy bay, giao cho tôi đến giải thích cũng được.”
Ninh Chí Khiêm gật đầu.
“Bây giờ hai người phải đi sao?” Phương Trì Châu nói xen vào.
“Phải.” Ninh Chí Khiêm nói, “Chuyến bay tối nay về Bắc Kinh, chủ nhật lại bay qua, thứ hai phẫu thuật, có bất cứ vấn đề gì thì liên lạc qua điện thoại với chúng tôi.”
Phương Trì Châu lộ ra sự tiếc nuối không hề che giấu, “Vốn dĩ cho rằng có thể tụ họp một chút.”
Nguyễn Lưu Tranh không hiểu rõ Phương Trì Châu, nhưng câu nói này khiến cho ấn tượng của cô với người đàn ông này sâu thêm một chút, đây là người đàn ông khéo léo đối mặt với vấn đề.
Ninh Chí Khiêm còn chưa trả lời, lúc này Đổng Hân Nhiên lại đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà thở dài, “Miêu Miêu, mẹ sắp đươc đi gặp bố con rồi.”
“Mẹ, mẹ sẽ ổn thôi, đừng nói bừa.” Đổng Miêu Miêu an ủi, kéo tay bà ấy.
Trong đôi mắt đục ngầu của Đổng Hân Nhiên có nước mắt chảy ra, mệt mỏi yếu ớt nói, “Miêu Miêu, con nói đúng, thời gian vui vẻ nhất của chúng ta chính là lúc trước kia bố con qua đời, bây giờ mẹ phải đi gặp ông ấy…”
Nhất thời, viền mắt Đổng Miêu Miêu cũng đỏ lên.
“Miêu Miêu, nếu như…nếu như sau này con gặp ông ấy, nói với ông ấy, chuyện mẹ hối hận nhất trên đời này, chính là gặp ông ấy…” Đổng Hân Nhiên ngơ ngác, đột nhiên lại nói, “A, vậy thì không có mày, không có mày nữa…. vậy tao sẽ không có gì cả… Không không không, không nên có mày, vậy tao sẽ có tất cả, không nên có mày… sinh ra mày xong tao phải bóp chết mày…bóp chết…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]