Nguyễn Lưu Tranh cũng đã nhìn thấy, trên bảng viết là “Bột gạo kê”….
Cái này Ninh Tưởng nhầm rồi…
Ninh Tưởng cũng nóng nảy, giơ tay nhỏ bé lên muốn giải thích.
Cô giáo thấy vậy liền để Ninh Tưởng nói, “Ninh Tưởng nói một chút, sao đáp án của con không giống của bố?”
Vì sốt ruột quá, nên giọng nói của Ninh Tưởng cũng to, vừa vang vừa trong, “Bố thích ăn chocolate mà! Con nhìn thấy rồi! Chocolate đã bị mẹ ăn rồi! Bố còn cắn miệng mẹ cướp lại!”
Phụ huynh trong lớp tĩnh lặng năm giây, sau đó cười vang…
Cô giáo cũng ngây người chốc lát, muốn cười, nhưng cô là cô giáo đó! Không thể nha! Hình như cười phụ huynh không thích hợp lắm! Nhịn đến mức mặt đỏ rần!
Nhưng mà toàn hội trường trừ cô giáo ra thì còn một người đỏ mặt!
Nguyễn Lưu Tranh ở dưới sân khấu hận không thể đào lỗ chui xuống!
Cô thực sự muốn dán lên người tờ giấy: Tôi không phải mẹ Ninh Tưởng!
Mà cái người khởi xướng trên sân khấu kia! Lúc này cũng có vẻ mặt ngượng ngùng, xuống cũng không được, tiếp tục ở lại trên đó ngoài tác dụng thành trò cười ra thì cũng chẳng có tác dụng gì khác!
Rất khó có thể nhìn thấy lúc chủ nhiệm Ninh ngượng ngùng! Lần tranh cử viện trưởng anh cầu hôn trên sân khấu cũng rất thoải mái tự nhiên!
Ninh Tưởng vẫn cứ ngây người trong tiếng cười lớn của mọi người, chạy đến trước mặt Ninh Chí Khiêm hỏi, “Bố bố, con nói sai rồi sao?”
Thời điểm như thế này, bất luận Ninh Chí Khiêm nói đúng hay sai, thì có ý nghĩa không? Đã thành một truyện cười rồi! Hơn nữa đoán là vẫn sẽ tiếp tục trở thành trò cười trong quãng đời học tập ở nhà trẻ sau này của Ninh Tưởng!
Ôn Nghi ở bên cạnh cũng đã quét sạch tất cả những u buồn trước đây, một chút xíu cũng không còn! Cười không khép miệng lại được!
Cuối cùng cô giáo cũng nhớ ra phải giải vây, đỏ mặt hắng giọng một cái, “Được rồi, chúng ta cảm ơn Ninh Tưởng và bố Ninh Tưởng đã biểu hiện rất xuất sắc, bây giờ chúng ta xin mời một bạn nhỏ khác và phụ huynh cùng lên.”
Lúc xuống dưới mặt Ninh Chí Khiêm đen lại, Ninh Tưởng cảm thấy vẻ mặt bố như vậy chính là mình đã phạm sai lầm, vì vậy sau đó cũng có chút rụt rè, nhỏ giọng hỏi mẹ, “Mẹ ơi, cho dù Tưởng Tưởng nói sai, nhưng sao mọi người đều cười ạ?”
“…” Không phải ai cũng cười! Còn có người muốn khóc!
Ninh Tưởng thấy mẹ cũng mang một khuôn mặt không thể đoán được, càng cảm thấy mình đã phạm sai lầm, chạy đi hỏi bà nội, “Bà ơi bà ơi, Tưởng Tưởng sai ở đâu ạ? Bố cũng nói phải dũng cảm trả lời vấn đề, đừng sợ trả lời sai, trả lời sai thì sửa là được…”
Ôn Nghi vui vẻ, “Không sai không sai, Tưởng Tưởng trả lời rất tốt!”
Lúc này Ninh Tưởng mới yên tâm hơn chút, suy nghĩ một lát, cảm thấy có lẽ mấy chuyện người lớn cướp đồ ăn kiểu này rất mất mặt hơn nữa còn không hợp vệ sinh lại bị cậu nói ra, bố sẽ ngại, cho nên vẫn nghiêm túc nhận sai trong lòng, sau đó nói với bố, “Bố ơi, lần sau bố cướp đồ ăn của mẹ con sẽ không nói…”
Sắc mặt Ninh Chí Khiêm lại đen thêm mấy phần.
Thực ra Ninh Tưởng vẫn luôn lẩm bẩm, sao bố lại không nói chuyện nhỉ?
“Bố…” Vấn đề Ninh Tưởng không hiểu còn rất nhiều đó, bởi vì bà nội nói mình không sai, cho nên bạo gan hỏi thêm, “Con thấy còn rất nhiều chocolate mà, sao bố phải cướp của mẹ để ăn ạ?”
“…” Nguyễn Lưu Tranh cạn lời, hôm nay Ninh Tưởng túm chặt vấn đề này không buông, quan trọng là, cái vị giỏi biện luận nhất, mồm mép linh hoạt, đen cũng có thể nói thành trắng kia, hôm nay lại lật thuyền ở cái nhà trẻ này! Thuật ngụy biện của anh đâu rồi? Mau lôi ra!
“Ninh Tưởng! Không cho phép nói cái này nữa! Hỏi nữa là bố tức giận!” Đây chính là câu trả lời của cao thủ Ninh?
Nguyễn Lưu Tranh muốn nói anh thực sợ! Lại bị ép đến nỗi phải dùng đến uy nghiêm của phụ huynh!
Ninh Tưởng nghe thấy bố sắp tức giận, cũng không dám hỏi thêm nữa, sau đó lại muốn lấy lòng một chút, vội nói, “Bố, bố thích ăn chocolate, ừm, thích ăn món ngon khác cũng được, đợi con lớn con kiếm được nhiều tiền mua cho bố! Đừng cướp của mẹ nha!”
“…” Nguyễn Lưu Tranh vội kéo Ninh Tưởng qua, không để cậu nói tiếp! Nếu còn không kéo ra thì cô cũng không dám đảm bảo Ninh Chí Khiêm có đánh một cái không!
Tóm lại, lần hoạt động gia đình vui vẻ này kết thúc bằng khuôn mặt đen của bác sĩ Ninh, mà từ đầu đến cuối Ninh Tưởng vẫn không hiểu mình làm gì khiến bố đen mặt…
Họp phụ huynh kết thúc, các phụ huynh rời khỏi phòng học, mọi người cũng chào hỏi qua một lượt nói tạm biệt, trong phút chốc bác sĩ Ninh đã thành người nổi tiếng, Nguyễn Lưu Tranh dắt Ninh Tưởng chạy như bay, cô muốn cách xa nhân vật mục tiêu một chút!
Sau đó, mặt của bác sĩ Ninh càng đen hơn…
Vì buổi chiều hai người họ phải đến bệnh viện, Ninh Chí Khiêm đưa Ôn Nghi và Ninh Tưởng về nhà, ăn qua loa bữa cơm, rồi hai người lái xe đi trước.
Ừm, bây giờ sắc mặt của bác sĩ Ninh vẫn không tốt lắm.
Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy mặc dù chuyện này rất xấu hổ, nhưng cũng không cần đánh nhau với một đứa trẻ, họp phụ huynh cũng giải tán rồi, chuyện cũng đã qua, vì vậy phải ngừng lại chứ? Ngay cả cô cũng không để ý nữa, anh còn muốn túm mãi không buông sao? Hơn nữa, lúc đầu người không cần mặt mũi khởi xướng để Ninh Tưởng bắt gặp không phải là anh sao? Còn trách ai? Anh không biết xấu hổ còn không để người khác nói à?
Đối với mấy chuyện nhỏ này, cô không muốn nuông chiều anh, vì vậy lấy điện thoại ra chơi.
Bên tai nhất thời vang lên một giọng nói lạnh lẽo, “Em còn rất dễ chịu!”
Cô sửng sốt, chẳng lẽ cô phải đen mặt giống anh sao? Cô không có thói quen đen mặt…
“Mau chóng phủi sạch quan hệ với anh! Sao còn ngồi xe anh, ôm con anh?” Giọng nói lạnh lẽo nào đó lại vang lên.
Cô đang phân tích tỉ mỉ, trong lời này rốt cuộc có chút chua chua nào không? Nếu như không có, thì lúc này anh khác cố tình gây sự ở chỗ nào?
“Vậy có phải anh đang hy vọng câu tiếp theo em sẽ nói, em muốn xuống xe?” Cô bình tĩnh.
“Em xuống thử xem?” Ngay cả giọng uy hiếp anh cũng mang theo.
Cô gật đầu, “Anh xác định muốn em thử?”
“Em dám!”
“…” Cô cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, hà tất chứ?
” Nguyễn Lưu Tranh! Đặt điện thoại xuống!” Anh nhìn cô, “Đừng quên đi làm không thể chơi điện thoại!”
“…” Còn chưa đến giờ làm việc đâu! Anh đang trúng gió gì đấy? ” Rốt cuộc anh muốn thế nào? Có y lệnh xin chỉ thị, thầy Ninh!”
Ninh Chí Khiêm nghẹn một chút, “Lúc kết thúc họp phụ huynh, em kéo Ninh Tưởng chạy cái gì hả? Muốn cách anh rất xa?”
“…” Hóa ra là vì chuyện này! Cô cười thầm cũng không phải, nhất thời nhanh miệng, “Thầy Ninh, em không chạy chẳng lẽ đợi người khác chỉ vào em cười sao? Này này, nhìn xem, người đó chính là mẹ Ninh Tưởng, đi cùng với bố Ninh Tưởng, bố Ninh Tưởng tranh chocolate với cô ấy!”
Khi cô phát hiện sắc mặt Ninh Chí Khiêm lại đen hơn trước mấy phần, cô mới ý thức được mình đã nói sai, cho nên nói, làm người có lúc không thể chỉ nói thật!
“Khụ khụ, thầy Ninh à, bất cứ lúc nào, em đều nguyện ý cùng tiến cùng lui với anh, dẫu sao có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu đúng không? Nhưng mà…” Cô vòng vo, “Những lúc thế này thì thôi đi…Anh nói xem? Không bằng lần sau em làm một ca phẫu thuật cùng anh để bồi thường nha.”
“…”Anh đen mặt gật đầu, “Ừm, thật không hổ là học sinh Ninh Chí Khiêm anh dẫn dắt, đề ra phương thức bồi thường cũng lãng mạn như vậy, anh cùng em đi xem phim, ăn cơm, em cùng anh, chính là làm phẫu thuật?”
“…” Được rồi, lại sai rồi…
“Nguyễn Lưu Tranh, anh chỉ muốn hỏi em, anh ăn chocolate của em mất mặt như vậy sao?”
“..” Không mất mặt sao lúc ở trên sân khấu anh đỏ mặt?
“Làm vợ anh mất mặt như vậy sao? Liều mạng chạy, chẳng khác gì lúc tan ca em vắt chân lên cổ để chạy!”
Cô nhớ trưa nay ở nhà trẻ mình đã kéo Ninh Tưởng chạy như tránh ôn dịch, lại cảm thấy buồn cười, “Thế thì em cũng chạy rồi, rốt cuộc anh muốn thế nào? Lần sau không thế nữa là được…”
“Lần đầu tiên anh dạy em là cái gì?” Bỗng nhiên anh nghiêm túc hỏi.
Kéo đến chuyên ngành nhanh vậy sao? Nhất thời cô không thích ứng được!
Suy nghĩ một chút, “Can đảm thận trọng…”
Quan sát sắc mặt anh, không đúng…
“Yếu tố lựa chọn đường vào?” Cũng không đúng…”Vậy anh nói cho em biết đi?”
“Hoàn mỹ! Không có sai lầm! Không thể có khuyết điểm!”
“…”
“Cho em cơ hội sửa chữa sai lầm một lần!”
“Cái gì nha?” Cô hoàn toàn không để ý đến sự uy hiếp của anh, nếu không phải vì cảm thấy cô chơi điện thoại tiếp thì anh sẽ ném điện thoại của cô đi, thì cô cũng sẽ không cất điện thoại vào trong túi đâu.
“Em cướp đồ ăn của anh một lần?”
“…” Biết là sẽ không đứng đắn mà! Lượn vòng lớn như vậy! “Anh có mệt không? Nói thẳng là muốn em hôn anh không được sao?”
Cô thẳng thắn như viện khiến sắc mặt anh hòa hoãn không ít, dĩ nhiên là dừng xe ở một bên, chỉ chỉ mặt mình.
Lại là trên xe! Lại là trên đường! Mặc dù xung quanh không có người nào!
Anh lại chỉ chỉ.
“Được! Em đến đây!” Cô tiến tới, lúc giả bộ hôn anh, thì đổi thành dùng ngón tay chọc trên mặt anh một cái! Sau đó cười ha ha chuồn mất.
Anh bị cô chọc cười, nhưng cũng không có ý định bỏ qua cho cô, tự mình nghiêng người qua, ôm cô hôn một lát, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng điện thoại chụp ảnh.
“Anh làm gì thế?” Cô tránh thoát được, cướp lấy điện thoại anh nhìn, quả nhiên là chụp hình anh hôn cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]