Chương trước
Chương sau
Trong lòng anh đang tính toán, mặc kệ thế nào, truyền xong bình này là chạy, sau đó đi nhanh tới huyện Thiện vẫn còn kịp! Sinh nhật này anh muốn ở bên Lưu Tranh, đương nhiên, vẫn phải dẫn theo hai người lớn, anh chưa bất hiếu đến mức đó…

Ôn Nghi lại nhìn thấu anh, “Con cũng đừng nghĩ truyền hết bình này là chạy! Con cũng là bác sĩ đó, con phải tự mình làm gương, làm một bệnh nhân nghe lời!”

“…” Anh thực sự bái phục mẹ anh rồi! Thông minh như vậy thật là đáng tiếc, nên đi làm nữ Gia Cát!

Tâm trạng anh không yên, ánh mắt nhìn chằm chằm bình thuốc như sắp xuyên thủng!

Bình này truyền xong đã gần tối, còn hai bình nữa! Vậy là thẳng đến đêm! Sinh nhật của anh thật là vui!

Bình tiếp theo vừa treo lên, thấy y tá đi rồi, anh lập tức rút kim ra, không cần bông băng, cũng không đè mạch máu, trực tiếp đứng dậy muốn chạy, lại bị Ôn Nghi ngăn cản, “Con muốn làm gì?”

“Con muốn đi huyện Thiện!” Anh cũng không dở trò phúc hắc thâm thúy gì, cứ trực tiếp như vậy, muốn vợ, muốn nhìn thấy vợ! Anh thực sự rất muốn hỏi Ôn Nghi xem, rốt cuộc Lưu Tranh có biết hôm nay là sinh nhật anh không? Trước khi vào sa mạc vẫn còn nhớ, còn muốn tặng quà cho anh, trải qua một chuyến đến bên ranh giới sinh tử trong sa mạc trở về quên cũng là rất bình thường, quên rồi cũng không sao, anh đi tìm cô, nói cho cô biết là được rồi! Rất đơn giản!

“Không thể! Lưu Tranh không cho con…”

Ôn Nghi còn chưa nói xong, anh đã sốt ruột, “Mẹ! Bây giờ con thực sự không sao! Không tin mẹ nhìn con vật tay với ông già đi, con nhất định có thể thắng ông ấy!”

Vẫn là một câu nói vô tâm, người nói vô tình người nghe có ý, trước mắt Ninh Thủ Chính thoáng hiện ra cậu thiếu niên Ninh Chí Khiêm mười mấy tuổi vì tìm bằng chứng chứng minh mình đã lớn mà thỉnh thoảng lại đi tìm Ninh Thủ Chính chơi vật tay…

Ấm áp, nhưng cũng là một tiếng thở dài…

Đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra, giọng nói quen thuộc vang lên, “Ai muốn chơi vật tay? Chí Khiêm anh có thể vật tay rồi sao?”

Ninh Chí Khiêm sửng sốt, tiếp theo là mừng như điên, “Không…không phải đi huyện Thiện rồi sao?”

Nguyễn Lưu Tranh mỉm cười, “Em vừa mới nghe nói anh muốn vật tay?”

Anh lập tức nằm xuống, dáng vẻ yếu ớt như cũ, “Không…Anh có vật tay đâu? Giơ tay cũng khó này.”

“Phải không? Vậy là em nghe nhầm à?” Cô cười đứng ở cửa, cũng không tới gần.

“Ừm, nhất định là em nhầm rồi!” Anh giơ tay lên, “Em xem, tay lại sưng rồi, anh không truyền nữa.”

“Vậy cũng không được, anh xem anh bây giờ thế nào, yếu ớt đến nỗi tay không nhấc được, không truyền sao được? Hôm nay hình như còn thêm bình bổ sung năng lượng, anh phải nghiêm chỉnh truyền hết.” Cô nói, lúc này mới đi tới, phát hiện kim của anh đã rơi ra, bấm chuông gọi y tá tới.

Anh âm thầm không nói gì, Ninh nhị anh cũng có lúc tự bê đá đập vào chân mình!

Có điều dù sao cô cũng tới rồi, truyền hai bình thì hai bình! “Lưu Tranh, không phải em đến huyện Thiện rồi sao? Rốt cuộc là đi đâu vậy? Ninh Tưởng đâu?”

Nguyễn Lưu Tranh thấy y tá đã cắm xong kim, mỉm cười thần bí, xoay người đi ra ngoài.



Đây là trò gì vậy? Anh cảm thấy chắc chắn mẹ biết trò đùa của Lưu Tranh, nhìn về phía Ôn Nghi, Ôn Nghi lại lắc đầu, tỏ ý mình hoàn toàn không biết gì cả.

Đang nghi hoặc, cửa lại mở ra, một chiếc xe đẩy nho nhỏ tiến vào, bên trên để mấy món ăn Bắc Kinh, còn có một chiếc bánh gato, màu đỏ, hình trái tim, nhìn có chút quen mắt…

Cô và Ninh Tưởng cùng đẩy xe tiến vào, giọng non nớt của Ninh Tưởng còn hát vang bài ca chúc mừng sinh nhật, được Ninh Tưởng bắt nhịp, Ôn Nghi, Ninh Thủ Chính và Nguyễn Lưu Tranh cũng hát lên.

Nói không cảm động là giả, những người anh yêu quý nhất trên đời đều ở đây…

Xe đẩy nhỏ tiến vào anh mới nhìn rõ, trên bánh ga-tô còn có chữ: LZ và ZQ.

Hẳn nào anh thấy cái bánh màu đỏ hình trái tim quen mắt như thế…

“Bố! Bánh ga-tô là con và mẹ cùng nhau làm, bố có thích không?” Ninh Tưởng cười mắt long lanh.

“Thích, vô cùng thích, cảm ơn, cảm ơn con và mẹ.” Anh giờ tay xoa đầu con trai.

Ninh Tưởng cười hì hì, “Bố! Bố gọi sai rồi! Bố phải gọi bà nội là mẹ, gọi mẹ là vợ!”

Dáng vẻ nghiêm túc sửa chữa lỗi sai của Ninh Tưởng khiến mọi người đều cười.

Anh kéo Nguyễn Lưu Tranh đến gần hơn, theo lời Ninh Tưởng, “Cảm ơn bà xã.”

Cuối cùng Ôn Nghi bắt đầu vạch trần chân tướng, “Hôm nay là sinh nhật con, cũng nên ăn một chút đồ ngon, Lưu Tranh nói lâu rồi con không ăn đồ Bắc Kinh, có lẽ cũng thèm, nên buổi sáng bắt đầu bận rộn, tìm nguyên liệu nấu ăn cho con ở khắp nơi, đích thân nấu cho con ăn, chỗ này cũng không có tiệm bánh ga-tô DIY, phải đến cửa hàng bánh nhà người ta xin người ta cho con bé tự nướng bánh.”

Đương nhiên anh cảm động, vuốt ve tay cô, từng dòng nước ấm giống như thủy triều vỗ nhẹ trong lòng, ngẩng đầu lên, “Cầu nguyện giúp anh?”

“Cùng nhau đi!” Cô đẩy xe đến gần hơn chút, để anh có thể thổi nến.

Mọi người cùng nhau cầu nguyện, thổi nến.

“Lần này em cầu nguyện gì vậy? Sẽ không phải lại cầu cho tất cả nguyện vọng của anh thành hiện thực nữa chứ?” Anh dựa vào đầu giường, trên mặt đầy vui sướng.

“Hỏi mãi làm gì! Hỏi rồi thì không thực hiện được nữa đấy!” Cô cau mày, lườm anh một cái.

“Nói bậy! Nguyện vọng sinh nhật anh nói ra đều thành hiện thực rồi, không nói mới…Mau nói!” Nguyện vọng không nói mới không thể thực hiện, nhưng đều là chuyện đã qua rồi, bây giờ anh rất muốn biết nguyện vọng của cô, anh là ông già Nô-en của cô, nguyện vọng của cô dù gặp phải muôn vàn khó khăn anh cũng phải thực hiện giúp cô.

Sắc mặt cô hơi đỏ, liếc nhìn Ninh Thủ Chính, rồi nhìn Ôn Nghi, cuối cùng thấp giọng nói, “Em cầu nguyện là…sớm sinh con với anh…”

Mặt mày anh hơn hở, suy nghĩ nguyện vọng này vẫn thực sự cần anh cố gắng!

Đang tưởng tượng tươi đẹp, thì có một tiếng “A”, Ninh Tưởng ở bên cạnh vui vẻ vỗ tay, “Nguyện vọng của con cũng giống mẹ! Con cũng hy vọng mau có em trai em gái!”

Mọi người đều cho rằng nguyện vọng này rất hay, phút chốc bầu không khí đã vui vẻ hòa thuận.



Ba người Ninh Thủ Chính chỉ cùng ăn cơm xong, sau đó dẫn Ninh Tưởng về nhà khách, hai ngày nay vốn dĩ là như thế, đều là Nguyễn Lưu Tranh ngày đêm bên cạnh Ninh Chí Khiêm, Ôn Nghi rất muốn thay cô, nhưng cô cố chấp như vậy, con trai cũng dính người như vậy, nên cũng không làm gì được hai vợ chồng trẻ bọn họ.

Tuy rằng Ninh Chí Khiêm oán giận thuốc này phải truyền đến nửa đêm, nhưng trên thực tế chỉ ba tiếng đã truyền xong, hơn nữa có người đẹp bên cạnh, đợi chờ cũng không quá dày vò như vậy.

Truyền dịch xong, anh thoải mái vươn vai, mãn nguyện nằm trên giường nhìn bóng dáng cô bận rộn.

Nguyễn Lưu Tranh ra ra vào vào, anh cho rằng cô đang chuẩn bị nước rửa mặt lau người cho anh.

Hai người đều học y, đặc biệt anh rất thích sạch sẽ, cho dù tới đây ở ký túc, nhưng căn phòng đơn kia của anh cũng ngăn nắp sạch sẽ, khoảng thời gian này thực sự anh đã trải qua sự nhếch nhác trước giờ chưa từng có, cô rửa mặt lau người cho anh gì đó cũng dùng hết giới hạn, trình độ sạch sẽ có thể so với việc anh tắm dưới vòi hoa sen.

Hôm qua là cho anh rửa mặt súc miệng trước, sau đó lấy ba chậu nước tới, trong một chậu thêm sữa tắm, đánh bọt lên, hai chậu khác là nước sạch, cơ thể của anh được lau như vậy.

Anh nằm đó, vô cùng mong đợi…

Nhưng hôm nay cô đang bận gì? Còn chưa bưng nước ra?

Sau cùng, cô tự tắm sạch sẽ đi ra, tay trống không, anh nhìn cô, sững sờ một lúc lâu, “Anh thì sao?”

“Em tắm trước rồi, ngại quá, bây giờ anh đi tắm đi.” Cô lau tóc, dùng khăn lông của anh xoa từng chút một, “Dùng khăn lông của anh, không chê chứ?”

“…” Vấn đề không phải là anh có chê hay không! Sao anh có thể chê được? Vấn đề ở chỗ anh thì sao?! Đãi ngộ không có như vậy sao? Anh nằm trên giường, mệt mỏi, “Anh không dậy nổi…không có sức…”

“….” Còn giả vờ! Cô liếc anh một cái, “Không phải có thể vật tay rồi sao?”

“Đâu có! Không tin chúng ta thử xem? Ngay cả em anh cũng không vật được!” Anh dựng thẳng cổ tay lên, dáng vẻ mềm nhũn, cuối cùng lại sờ trán than, “Ây ya, anh mà dứng dậy nhất định sẽ chóng mặt…”

Vẫn hờn dỗi liếc mắt nhìn anh một cái, biết rõ anh đang ăn vạ cũng đồng ý nuông chiều anh, bác sĩ Ninh đã từng có ánh mắt sáng quắc, từ lúc nào trở thành cún con rồi? Lại còn là dáng vẻ giả vờ đáng thương cầu ôm…

Cô bưng nước đến bên cạnh anh, anh lập tức vui mừng, vén chăn lên, thoải mái bộc lộ bản thân, đương nhiên vẫn mặc quần áo, có điều, dáng vẻ vội vàng như thế có thể nhìn ra cả ngày nay anh đều chờ đợi thời khắc này!

Cô cảm thấy buồn cười, cô của mười năm trước, người nơm nớp lo sợ tiến vào hôn nhân đó, nhất định không ngờ tới một người lạnh lùng như anh còn có một mặt như vậy.

Nhìn anh hưởng thụ nhắm mặt lại, cô bật cười lắc đầu, cúi người cởi khuy áo cho anh.

Lúc này anh mới hơn ba mươi tuổi, cũng đã trải qua hai lần ranh giới sinh tử, mỗi lần trải qua, lớp vỏ bên ngoài lại cởi đi một tầng, cởi đến tầng này, coi như đã bộc lộ hoàn toàn bản chất con nít của anh, non nớt như da thịt trên người anh.

Cô không nhịn được cấu một cái trên người anh, anh lại rất phối hợp hừ một tiếng.

Âm thanh này, rõ ràng không phải mùa xuân, sao lại nghe ra có mấy phần mùi vị mùa xuân tới nhỉ?

Khăn mặt lau qua từng chút trên ngực anh, rơi đến chỗ rốn, lơ đãng nhìn lướt qua, vải quần mềm mại đâu thể che giấu được chỗ không an phận của người nào đó?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.