Ban đầu Nguyễn Lưu Tranh không quá có thể tiếp nhận sự thật này…
Sao có thể?! Anh là nam thần vĩnh viễn của cô! Tướng mạo của anh vĩnh viễn được quy hoạch trong bốn chữ phong thần tuấn lãng! Sao có thể có bụng mỡ?
Chuyện này quả thực nghiêm trọng giống như phá hủy tín ngưỡng của cô!
Có điều, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi thôi, ngay sau đó cô đã bị dáng vẻ vô tội mà mờ mịt của anh chọc cười, bò trên ban công cười sắp gãy lưng.
Thầy Ninh đang bận dộn trong vườn hoa lập tức bãi công, cầm áo khoác vào nhà.
Ninh Tưởng còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, chạy chậm gọi, “Bố! Chúng ta không làm nữa sao?”
Sắc mặt Ninh Chí Khiêm đen xì.
Ninh Tưởng không biết mình đã nói sai điều gì, lè lưỡi, nhấc hai cái chân ngắn ngủn chạy theo anh.
Nguyễn Lưu Tranh kêu bất bình thay Ninh Tưởng! Anh có bụng mỡ còn không cho Ninh Tưởng nói sao? Vẫy tay, “Ninh Tưởng mau quay lại! Ăn chút điểm tâm rồi làm tiếp con!”
Hai bố con này thực sự là bận rộn, nói đến cũng là ý tưởng của Ninh Chí Khiêm, muốn chế tạo một nơi vui chơi cổ tích cho hai bé con ở vườn hoa.
Bản thiết kế vẽ vẽ xóa xóa sửa đổi rất nhiều lần mới ra được bản thảo, sau khi làm xong phòng trẻ con, anh liền bắt đầu dốc toàn bộ tâm trí vào xây dựng khu vui chơi, đương nhiên Ninh Tưởng cũng không chịu lạc hậu, không biết có phải trời sinh con trai đã như thế không, cậu nhóc cảm thấy rất hứng thú với chuyện đục đục gõ gõ, búa búa đinh đinh, chỉ cần Ninh Chí Khiêm đang làm việc, tất nhiên cậu sẽ giống như cái đuôi nhỏ đi theo anh.
Vốn dĩ Nguyễn Lưu Tranh còn lo lắng Ninh Tưởng sẽ bị thương, không quá tán thành việc anh để mặc cho Ninh Tưởng làm “công nhân nhỏ” ở vườn hoa, nhưng anh lại cho rằng, con trai phải rèn luyện năng lực làm việc nhiều, hơn nữa, để Ninh Tưởng tham dự vào mấy chuyện này, có thể làm sâu sắc hơn tình cảm của cậu với các em.
Anh là bố, anh quyết định, hơn nữa nhìn dáng vẻ Ninh Tưởng mỗi ngày đều rất vui vẻ bận rộn, cô cũng không nói thêm gì nữa.
Về phần họ định làm khu vui chơi cổ tích này thành cái dạng gì, cô không hiểu, bản thiết kế cô xem không hiểu, người làm bố kia cũng không nói với cô, chỉ nói là muốn cho cô một điều ngạc nhiên vui vẻ, vậy thì cô cứ từ từ chờ đợi sự ngạc nhiên này thôi, chí ít, trước mắt trong giai đoạn này cô không nhìn ra ngạc nhiên ở chỗ nào, cô rất chờ đợi.
Quét một vòng trong công trường vườn hoa đang chậm chạp phát triển, cô xuống lầu đón Ninh Tưởng đi ăn điểm tâm.
Khắp người Ninh Tưởng đều bẩn, giống như chú khỉ nghịch bùn, trên khuôn mặt trắng nõn cũng chỗ đen chỗ xám.
Nguyễn Lưu Tranh bưng điểm tâm dì giúp việc mới làm ra, gọi hai bố con này tới ăn, nhìn bộ dạng của Ninh Tưởng, cô dở khóc dở cười, nhìn thấy vậy lại cảm thấy đáng yêu không chịu được, nghĩ đến sau này hai đứa con của mình cũng lăn lộn nghịch ngợm trong bùn đất như vậy, trái tim cũng mềm thành nước, lập tức bảo cậu đi tắm rửa trước.
Bàn tay đen xì của Ninh Tưởng lau trên mặt mình, thẳng thừng biến thành vai mặt hoa*, ánh sáng long lanh trong mắt, nhỏ giọng hỏi mẹ, “Mẹ ơi, hình như bố tức giận rồi, vì sao vậy ạ?”
*Một vai diễn trong tuồng cổ.
Nguyễn Lưu Tranh rất muốn cười, nhịn xuống, nghiêm túc trả lời, “Sau này con không thể nói trong bụng bố có em bé.”
“Thật sao?” Vậy Ninh Tưởng mơ hồ rồi, “Vậy trong bụng bố là gì ạ?”
Nguyễn Lưu Tranh bóp bóp cái bụng nhỏ tròn vo mềm mại của Ninh Tưởng, “Trong bụng Ninh Tưởng có cái gì thì trọng bụng bố có cái đó.”
Ninh Tưởng ưỡn bụng cười ha ha, “Trong bụng con có dưa hấu nha! Còn có rất nhiều đó ăn ngon nữa!” Cậu vỗ bụng mình, vang lên tiếng thùng thùng.
Nguyễn Lưu Tranh rất muốn nói, trong bụng bố con cũng chứa toàn là đồ ăn, nhưng sợ anh bùng nổ nên không nói, dù sao thì mấy thứ đồ ăn đó đều là cô nhét cho anh…
“Ninh Tưởng, còn không đi tắm?” Người nào đó lên tiếng, không thể nhịn được nữa.
Ninh Tưởng lè lưỡi, chạy như bay, vừa chạy vừa kêu, “Mẹ, con tắm xong sẽ đến ăn điểm tâm!”
Còn về bố thằng bé, đối với phần điểm tâm này ngay cả một liếc mắt cũng lười cho, trực tiếp đi lên lầu.
“Ấy, anh không ăn à?” Nhớ Ôn Nghi đã từng nói, loại bánh táo này hồi nhỏ anh rất thích ăn.
Nhìn anh không thèm quay đầu lại, kích thước lưng áo cũng dường như đã lớn thêm một vòng, cô khộng nhịn được thầm buồn cười, trước đây thực sự không phát hiện ra, bất giác anh đã lớn thêm một số rồi…
Bám đuôi anh lên lầu, anh đã vào phòng, đứng trong phòng tắm soi gương.
Người này thật là rất đỏm dáng.
Bản thân anh luôn rất khiêm tốn, mặc dù tướng mạo xuất chúng, thoạt nhìn chưa bao giờ để ý, ăn mặc và làm việc cũng thuộc về phong cách giản lược cẩn thận, nhưng, chuyện này cũng không đại diện cho việc anh không biết mình đẹp trai! Không đại diện cho việc anh thực sự không để ý đến chữ này! Ngược lại, càng là kiểu người đẹp trai khiêm tốn thì thực ra trong nội tâm càng cho mình là đúng, bình thường tác phong khiêm tốn, ăn mặc tùy ý, nói cho cùng thì hoàn toàn chính là bộ dạng ngông cuồng “Dù sao tôi cũng đẹp trai như vậy, tôi mặc bao tải cũng đẹp trai”, cho nên, người này ấy mà, khiêm tốn đến cực điểm chính là đỉnh cao của tự kiêu! Anh chính là điển hình của kiểu người này.
Cho nên, bây giờ chính bản thân mình anh đang nhìn thấy trong gương chắc hẳn sao nhìn thế nào cũng không thuận mắt nhỉ?
Cô nhịn cười, rón ra rón rén tiến đến, ôm lấy eo anh, ừm, quả thực anh vẫn còn eo…
Anh im lặng không lên tiếng, chỉ tách tay cô ra.
Cô càng ôm chặt hơn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn từ sau lưng anh, “Này, thầy Ninh, hình như cuối tuần anh có nửa ngày nghỉ…”
“Muốn làm gì?” Mặc dù trong lòng buồn bực đến hoảng , nhưng sẽ không lạnh nhạt vợ bầu, xách cô từ phía sau ra, phát hiện cô trong gương ngoài phần bụng đã nổi lên thì những đường nét trên người vẫn tinh tế như cũ, nhất là kịch vui vốn có hiệu quả là, anh và cô đứng song song như thế, hai người đều ưỡn cái bụng tròn tròn, thật đúng là việc đáng vui mừng.
Anh ảo não buông áo xuống che đi.
Nguyễn Lưu Tranh dán vào anh, tay lại không an phận sờ tới sờ lui trên bụng anh, nhịn cười, “Em đi đặt trước chụp ảnh bầu được không?”
“…” Anh tóm lấy tay cô, tức giận hỏi, “Em muốn chụp ảnh bầu của em, hay là của anh?”
Cô nhất thời cười điên, đã nói cô thực sự không muốn vạch trần anh, nhưng anh lại tự mình chọc vào chỗ đau của mình sao?
Cô treo trên người anh, cười không nhịn được, nhưng mà ảnh bầu nhất định phải đi chụp, cô liều mạng nhấn mạnh, “Của em! Đương nhiên là chụp của em rồi! Anh lại không mang thai!”
“…”
Câu nói này lại chân nổ cho anh, nếu như không phải cô đang mang em bé, có lẽ sẽ bị nghiêm trị, nhìn ánh mắt âm u lạnh lẽo của anh, thật ngại quá, cô chỉ cảm thấy buồn cười…
Anh nhịn sự kích động muốn đánh cô xuống, khụ khụ hai tiếng, “Hai tháng sau đi chụp!”
Hai tháng sau? Cho anh thời gian hai tháng anh sẽ thu cái bụng lại sao?
“Đừng mà! Hai tháng sau bé con lớn quá rồi! Nhỡ đâu ra trước thời hạn thì sao? Làm sao bây giờ?” Tay cô lại một lần nữa không an phận vươn vào quần áo anh, nhào nặn bụng anh, “Đi mà! Em muốn đi! Chính anh cũng đã nói, em muốn trăng trên trời anh cũng đi hái! Em có thể làm mưa làm gió trên đầu anh! Bây giờ lại nói không giữ lời!” Cô chỉ muốn làm mưa làm gió trên bụng anh mà thôi!
Quả thực anh đã từng nói như vậy, có điều, anh thà đi hái trăng cũng không đồng ý đi chụp ảnh kiểu này! Một người đã đẹp trai ba mươi mấy năm trời, tốt xấu gì cũng có chút gánh nặng! Anh cần hình tượng!
“Không đi! Nếu không em tự đi chụp đi!” Lập trường nhất định phải vững chắc!
“Không được! Chúng ta chụp ảnh gia đình! Còn phải đưa Ninh Tưởng đi, sao có thể thiếu bố?”
“Em có thể nói…bố đang chụp ảnh.”
“Không được! Chính anh đã nói, rất vui vẻ cùng em thể nghiệm cảm giác mang thai, vậy bây giờ là tời điểm cảm giác tốt nhất…” Cô nắm bụng anh, không nhịn được lại cười.
Từ sau khi anh nói đến hội chứng Couvade, cô cũng hiểu một chút, người bố mắc hội chứng Couvade có một phần bụng thực sự sẽ lớn ra, nhưng anh như vậy, rốt cuộc nguyên nhân là do ăn quá nhiều hay là do triệu chứng cao cấp nhất của hội chứng Couvade?
Mặc kệ cô nói tốt nói xấu như thế nào, lần này anh quá nguyên tắc, kiên quyết biểu thị không đi.
“Anh muốn cải tạo vườn hoa, khó khăn lắm mới có nửa ngày nghỉ, có thể làm nhiều một chút, bằng không mỗi ngày về làm một tiếng đồng hồ không biết lúc nào mới có thể làm xong.” Cớ anh mượn rất nhiều, đây là một cớ không tồi.
Nguyễn Lưu Tranh biết không thuyết phục được anh, từ bỏ cách này.
Buổi trưa cuối tuần kế tiếp, Ninh Chí Khiêm vừa mới tan làm từ bệnh viện, nhận được điện thoại của bà xã.
“Chồng à…” Cô ở đầu kia ngọt ngào gọi.
Anh giương cao chân mày, bình thường cô gọi anh là Chí Khiêm, thầy Ninh, trước đây còn thích gọi học trưởng Ninh, nhưng rất ít rất ít gọi chồng, một khi đã gọi chồng, tất nhiên là có chuyện không hay rồi…
“Bà xã, anh sắp về rồi.” Anh thoải mái nói.
“Đừng về nhà! Chồng à, em đi dạo bên ngoài, đi đến đau cả bụng, làm sao đây? Anh mau tới đón em!” Đầu kia truyền đến giọng nói uể oải của cô.
Anh lập tức chấn động, chạy thẳng tới bãi đỗ xe.
“Em ở đâu? Mau nói cho anh.” Anh hoảng hốt.
Nguyễn Lưu Tranh báo một địa chỉ.
Ninh Chí Khiêm từ đầu đến cuối không yên lòng, lập tức gọi điện thoại cho khoa cấp cứu theo trình tự bình thường, xin họ đi cấp cứu. Sau đó, mình cũng lái xe phóng nhanh đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]