Chương trước
Chương sau
Ngày giao thừa đó, bệnh viện không nhàn rỗi một chút nào, không khí đón Tết bên ngoài đỏ rực nhộn nhịp, ở trong khoa lại lãnh lẽo, tựa như đây là một thế giới khác, nếu không phải bệnh nhân cùng người nhà và bác sĩ chào hỏi nói chúc Tết lẫn nhau thì thực sự khiến người ta không nghĩ tới đây là Tết.

Lúc Bành Mạn đến, Trình Chu Vũ không ở văn phòng.

Cô ta xách hộp cơm, bên trong có sủi cảo cùng các loại món ăn ngon đêm tất niên, còn mang nhiều hơn một chút, suy nghĩ trong bệnh viện nhất định còn có các y tá trực, có thể cùng nhau ăn.

Đi một vòng không tìm thấy Trình Chu Vũ, vì vậy hỏi thăm một cô y tá.

Vừa vặn hôm Chu Nhược Vân đưa Bành Mạn đến khoa giới thiệu, cô y tá này không nhìn thấy, cho nên chỉ coi như người nhà bệnh nhân hoặc đến tư vấn hay khám bệnh gì đó, trong lúc bận rộn chỉ trả lời một câu, “Bác sĩ Trình vẫn đang xử lý cấp cứu chưa ra, trong văn phòng vẫn có các bác sĩ khác đó.”

Chưa đến thời gian ca ngày tan ca, bác sĩ đều ở bệnh viện giữ vững cương vị.

“Vậy…tôi đợi vậy.” Bành Mạn cười lưỡng lự, không biết nên thế nào mới được, cuối cùng lại chần chừ nói,”Không phải….tôi tới khám bệnh.”

“Ồ! Vậy cô là….” Y tá quan sát cô ta.

Là ai? Bành Mạn lại không biết nên tự giới thiệu thế nào, do dự một chút, “Tôi…tôi là họ hàng của anh ấy ở quê.”

“Vậy à!” Cô y tá cười, cho rằng là bà con họ hàng ở quê tết nhất đến chơi, “Vậy cô ngồi một chút đi! Không biết bác sĩ Trình phải mấy tiếng nữa mới có thể kết thúc!”

“Được…được…” Bành Mạn ôm hộp cơm, đánh mắt nhìn văn phòng, bên trong quả thực có bác sĩ, nhưng có người đang cúi đầu viết gì đó, người người chỉ vào phim X-quang nói chuyện, cô ta ngại ngùng tiến vào.

Y tá cũng bận, nói xong với cô ta liền rời đi, cô ta nghĩ một chút, ôm hộp cơm tìm một góc không thu hút yên lặng chờ đợi.

Thời gian trôi qua từng chút, thấy giờ tan ca đã đến, cánh tay ôm hộp cơm của Bành Mạn càng siết chặt hơn, cũng không biết Trình Chu Vũ đi từ hướng bào tới, thấp thỏm nhìn đông nhìn tây, lo lắng sẽ bỏ lỡ.

Nhưng cô ta đợi rồi lại đợi, thấy đã có bác sĩ tan ca rời đi rồi mà Trình Chu Vũ vẫn chưa xuất hiện, nghe các bác sĩ nói với nhau năm sau gặp, cô ta càng thêm sốt ruột.

Đứng dậy, lo lắng đi qua đi lại trong phạm vi nho nhỏ của mình, để bình ổn lại trái tim đang nhảy loạn.

Mà trong lúc đó, một bóng dáng khác lọt vào tầm mắt của cô ta, dáng người cao gầy, mặc áo blouse trắng, hình như là đi từ phòng bệnh ra, đang cùng người khác nói chuyện, đối phương chắc là người nhà bệnh nhân.

Bệnh viện rất yên tĩnh, mặc dù khoảng cách không gần, nghe cũng không rõ lắm, nhưng vẫn có một vài câu lọt vào tai, chí ít, tiếng người nhà bệnh “cảm ơn” rối rít, còn có biểu cảm cảm kích xuất phát từ nội tâm, trong phạm vi thị giác và thính giác của cô ta cũng vô cùng rõ ràng.

Đinh Ý Viên.

Cô ta đã thấy dáng vẻ kiêu căng đến ngạo mạn của Đinh Ý Viên, đã thấy dáng vẻ được Trình Chu Vũ yêu chiều hết mực của Đinh Ý Viên, cũng đã thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô, nhưng lại chưa từng thấy một mặt như vậy, trên mặt được che phủ một ánh sáng dịu dàng mà dễ gần, đôi mắt vốn đã đẹp đó bởi vì ánh sáng này mà càng lộ ra sự rực rỡ, ý cười nơi chân mày khóe mắt, toàn bộ đều là sự chân thành và khiêm tốn đối với người nhà bệnh nhân.



Bước chân của Bành Mạn dừng lại nguyên vị trí, chỉ ngây ngốc nhìn cô.

“Bác sĩ Đinh năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.”

Đinh Ý Viên cười kết thúc cuộc nói chuyện với vị người nhà đó, đi vào một phòng bệnh khác.

Hôm nay là giao thừa, Trình Chu Vũ trực, cô không định về nhà đón tết, nên ở lại đây với anh, cũng vì là giao thừa, cho nên đi buồng bệnh nhiều hơn bình thường một lượt, một là vì năm mới càng phải chú ý vấn đề an toàn, hai là mang đến cho bệnh nhân sự yêu mến của ngày lễ tết. Mấy thói quen nhỏ này đều học được từ Ninh Chí Khiêm.

Bành Mạn nhìn cô đi vào từng phòng bệnh, lại từ từng phòng bệnh đi ra, luôn có người nhà bệnh nhân tiễn cô, chúc cô năm mới vui vẻ.

Bành Mạn nghĩ đến một từ: Thiên sứ áo trắng.

Đinh Ý Viên mặc áo blouse trắng, cô ta không thể phủ nhận, thực sự có một vẻ đẹp mà cô ta chưa từng gặp bao giờ, cô ta có chút mặc cảm thua kém.

Càng thêm ôm chặt hộp cơm trong tay, nỗi bất an phủ kín lòng cô ta, giống như lần trước chính tai nghe thấy Trình Chu Vũ nói, Đinh Ý Viên đã là người phụ nữ của anh rồi…

Khoảng khắc đó giống như bị sét đánh, làm bầu trời của cô ta vỡ nát, cô ta rơi vào vực sâu của tuyệt vọng, nhưng Chu Nhược Vân đã cho cô ta hy vọng, nói với cô ta, cho dù như vậy cũng chẳng thể hiện được điều gì, cô ta suy nghĩ cũng thấy đúng, dựa vào sự hiểu biết của cô ta, con gái thành phố đều rất tùy tiện, có quan hệ với đàn ông quả thực không thể nói rõ cái gì…

Nhưng mà, thời khắc này, cô ta lại một lần nữa cảm nhận được sự tuyệt vọng đó.

Cô ta luôn không biết khi làm việc Trình Chu Vũ mang dáng vẻ gì, đã từng tưởng tượng, cho rằng là dáng vẻ đó cô ta đã dùng sức tưởng miêu tả ra, nhưng hôm nay, cô ta đã nhìn thấy hình chiếu bản hiện thực của anh Vũ, nhưng lại trên người Đinh Ý Viên, giống hệt với tưởng tượng của cô ta, ngưng tụ lại ánh sáng rực rỡ nhất trên thế giời, giống như thiên sứ giáng xuống…

Cô ta muốn khóc, nhưng nghẹn lại không thể khóc được, cũng không thể để mình khóc, chỉ ôm chặt hộp cơm trong tay, trong hành lang tĩnh mịch, nghe thấy tiếng bát đĩa trong hộp khẽ va vào nhau, đó là vì hai tay cô ta đang run.

Cuối cùng, nhìn Đinh Ý Viên đi xong các phòng bệnh, trở về phòng làm việc, cô ta không biết đã nhận được sự cổ vũ nào, bước nhanh về phía trước, mở miệng gọi, “Đinh Ý Viên!”

Đinh Ý Viên không quen giọng của Bành Mạn, quay đầu nhìn, lại khá ngạc nhiên.

Cô không thích Bành Mạn, bất cứ người nào ham muốn bạn trai mình đều là kẻ khó ưa, chẳng lẽ không phải sao? Cô không phải đồ ngốc!

Bành Mạn cũng ngơ ngẩn, không biết vì sao gọi cô lại, cũng không biết sau khi gọi cô rồi thì nên nói gì.

Ngược lại Đinh Ý Viên phản ứng lại trước, biểu cảm bình tĩnh không vui cũng không giận, nhàn nhạt, “Cô tìm Trình Chu Vũ à? Anh ấy chưa hết bận.” Không thể không nói, làm đồ đệ của chủ nhiệm Ninh ba năm, mưa dầm thấm đất, nên vẫn chịu một vài ảnh hưởng, ít nhất là khí chất lạnh lùng lãnh đạm này cũng học giống ba phần.

Quả thực Bành Mạn đến tìm Trình Chu Vũ, nhưng tất cả những dự định và mơ ước trước khi đến bây giờ đều đã gặp phải một cú va chạm cực mạnh, có lẽ va chạm đến vỡ vụn…

Bên tai cô ta vang lên lời nói của Trình Chu Vũ: Chúng tôi có công việc tương đồng, có tiếng nói chung, có rất nhiều sở thích giống nhau.



Cho nên, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của Đinh Ý Viên, chính là dáng vẻ của anh…

Trong lòng đáng chát một vùng, ngay cả nụ cười cùng đáng chát, “Hôm nay là ba mươi tết, mẹ nuôi bảo tôi đến thăm anh Vũ, mang cho anh ấy ít sủi cảo.”

Cô ta nhớ đến chiếc hộp cơm trong lòng, cũng không biết nên xử lý thế nào, giao cho Đinh Ý Viên sao? Hay để xuống?

Đinh Ý Viên gật đầu, chỉ chỉ, “Đó là bàn làm việc của anh ấy.”

Bành Mạn không cần nghĩ thêm, Đinh Ý Viên đã chỉ đường cho cô ta. Cô ta suy nghĩ một chút, đi vào phòng làm việc, đặt hộp cơm xuống. Cũng may các bác sĩ đã tan làm rồi, văn phòng ít người.

Đinh Ý Viên cũng không nói chuyện tiếp với cô ta, tự mình thay quần áo, xách túi lên chuẩn bị ra ngoài.

Bành Mạn rất ngạc nhiên, cô ta còn cho rằng Đinh Ý Viên sẽ ở lại đón giao thừa với Trình Chu Vũ, nhưng nhìn kiểu này, là muốn đi?

Cô ta không tránh khỏi cảm thấy tức giận, anh Vũ đối tốt với Đinh Ý Viên như vậy, Đinh Ý Viên lại không thông cảm cho anh Vũ một chút nào.

Thấy Đinh Ý Viên đã đi ra ngoài, cô ta nôn nóng, cũng đuổi theo ra, lại gọi Đinh Ý Viên trên hành lang.

Đinh Ý Viên chau mày, con người Bành Mạn này như thế nào cô không hiểu, cũng không muốn qua lại quá nhiều với cô ta, dù sao họ cũng là tình địch! Tuy nhiên cô cũng không để ý đến tình địch này…

“Còn có chuyện?” Cô là người làm việc nhanh chóng, có lời thì nói, không thì đi, nếu như Bành Mạn còn có việc thì mau nói, mọi người cũng không phải bạn tốt gì, có gì cần kỳ kèo với nhau chứ?

“Đinh Ý Viên, tôi…có lời muốn nói với cô.” Bành Mạn vốn đến tìm Trình Chu Vũ, hy vọng khuyên Trình Chu Vũ làm hòa với Chu Nhược Vân, mau chóng để bầu không khí trong nhà bình thường trở lại, nhưng chưa gặp Trình Chu Vũ, bây giờ cảm thấy có lẽ nói với Đinh Ý Viên sẽ tốt hơn.

Đinh Ý Viên hất cằm, “Nói đi.” Âm thầm cảm thấy kỳ lạ, cô với Bành Mạn có gì để nói? Lẽ nào muốn đưa điều kiện để cô rời xa Trình Chu Vũ? Hay là, mẹ Trình Chu Vũ phái cô ta đến đàm phán?

Bành Mạn đứng trước mặt Đinh Ý Viên, bị hai chữ rõ ràng rất bình tĩnh nhưng lại có một loại áp lực vô hình của Đinh Ý Viên làm cho có chút sợ sệt, hơi lui lại một bước nhỏ, rồi vẫn lấy dũng khí nói, “Đinh Ý Viên, anh Vũ đối tốt với cô như vậy, cô có thể làm chút chuyện vì anh Vũ không?”

Đinh Ý Viên vừa nghe đã cảm thấy buồn cười, đây là đến đòi công bằng cho Trình Chu Vũ à? “Ồ? Lẽ nào tôi ngược đãi anh ấy?”

Bành Mạn nghe xong càng thêm tức giận, sự can đảm cũng trỗi dậy, “Lẽ nào không ngược đãi thì coi là đối tốt với anh ấy sao? Anh Vũ thật là quá không đáng! Mẹ nuôi nói đúng thật! Đại tiểu thư như cô chỉ biết giày vò anh Vũ hầu hạ cô! Chỉ biết vênh váo coi thường người khác! Căn bản cô không đáng để anh Vũ đối tốt với cô! Uổng công anh Vũ còn vì cô đối đầu với mẹ nuôi! Anh Vũ quá ngốc!”

Đinh Ý Viên thực sự bị làm sững sờ, phản ứng lại thì cười, “Nói này, anh Vũ của cô vẫn vui vẻ để tôi ngược đãi đó! Làm sao nào?”

Bành Mạn tức đến nỗi không nói nên lời, hình như anh Vũ thực sự như vậy! Ở trước mặt Đinh Ý Viên trưng ra dáng vẻ nô tài!

Đinh Ý Viên không muốn nói nhiều thêm với cô ta, cười nói, “Chuyện cô không hiểu rõ, vĩnh viễn đừng phán đoán dễ dàng quá!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.