Chương trước
Chương sau
Những chuyện sau này cũng coi như thuận lợi, tuy nhiên gặp phải một chút lực cản nhỏ từ mẹ Đinh Ý Viên.

Từ đầu tới cuối mẹ của Đinh Ý Viên đều không xem trọng chuyện cưới xin này, lại một lần nữa nhấn mạnh tổ hợp gia đình như vậy có quá nhiều tấm gương trước mắt, sẽ không có hạnh phúc! Cuộc sống không phải truyện cổ tích! Không phải sau khi hoàng tử và công chúa kết hôn thì sẽ không còn tiếp diễn nữa! Kết hôn mới là lúc câu chuyện chính thức bắt đầu! Cô mà lấy về đó sẽ chỉ biết khóc!

Nhưng Đinh Ý Viên vô cùng kiên trì, đầu tiên là nghiêm túc nói với mẹ, “Mẹ, mẹ nói không sai, kết hôn mới là lúc câu chuyện bắt đầu, tổ hợp gia đình như vậy cũng tất nhiên có mâu thuẫn, nhưng giữa người với người sống chung làm sao lại không có va chạm chứ? Mẹ với bố còn thường xuyên cãi nhau mà! Mẹ, con chuẩn bị tâm lý rồi, tính cách của mẹ Trình Chu Vũ, cho dù bây giờ đồng ý nhưng sau này chắc chắn sẽ còn bới ra cái gai của con, nhưng mà, nhân vật quan trọng trong mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu không phải là mẹ chồng cũng không phải cô con dâu, mà là người đàn ông kẹp ở giữa, nếu như người đàn ông đủ thông minh, thì có thể điều hòa tốt mối quan hệ, nếu như người đàn ông ngu dốt, chỉ khiến mâu thuẫn căng thẳng hơn, nhưng con tin, người con lấy là người đàn ông thông minh, anh ấy đã nói sẽ bảo vệ con, con tin anh ấy, sự thật là trước khi mẹ anh ấy đồng ý cho bọn con kết hôn, tất cả áp lực anh ấy đều gánh một mình, anh ấy cũng không để mẹ mình có cơ hội bắt nạt con, bởi vì căn bản không để con gặp mẹ anh ấy, ý của anh ấy là trước khi chưa xử lý xong sẽ không để con chịu tủi thân, mà con cũng thực sự không tủi thân chút nào, anh ấy ở bên con chỉ ăn uống, vui chơi, con mắng anh ấy, anh ấy dỗ dành con, vậy thôi. Con tin anh ấy, sau khi kết hôn anh ấy cũng có thể làm tốt như vậy.”

Anh đã từng nói, anh sẽ làm lá chắn thịt cho cô, che chắn hết mọi công kích cho cô. Cô tin.

Ngay cả người là bố viện phó Đinh cũng giúp cô nói chuyện, khen bác sĩ Trình là người có tinh thần trách nhiệm, ông ấy yên tâm! Nhưng mẹ vẫn không đồng ý.

Cuối cùng, ép Đinh Ý Viên không còn cách nào nữa, ném ra một câu, “Hơn nữa, bây giờ con không lấy anh ấy cũng không được! Con có thai rồi!”

Quả nhiên cô là người sức công phá công kích đều cao, một câu thôi đã hạ gục được mẹ, cũng không còn lý do phản đối nữa.

Sau này nói chuyện này với Trình Chu Vũ, cũng làm anh kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn chằm chằm vào bụng cô lắp bắp, “Em em em….thật thật….có có có…”

“Có cái đầu anh ý!” Cô gõ một cái lên đầu anh, “Lừa mẹ em thôi!”

“…” Đầu anh đầy mồ hôi, trong lòng hơi thất vọng, còn cho rằng anh thật sự được làm bố rồi nữa, “Chuyện này em cũng lừa được!”

“Không phải học theo tên đại lừa đảo là anh sao?” Cô vỗ trán anh.

Anh cạn lời, “Nhưng chuyện này em không giấu được! Đến lúc không có….lấy đâu ra một đứa bé nhét vào bụng em?”

Cô cảm thấy sao người này nhắc đến chuyện con cái là IQ tụt giảm thế nhỉ? Tức giận nói, “Vậy anh còn không cố gắng chút đi! Lâu thế rồi còn chưa thấy anh tạo thành sản phẩm! Anh nói xem anh có phải đồ bỏ đi không?” Nói xong, ném cho anh một ánh mắt khinh bỉ rồi rời đi…

Anh đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô, huyệt thái dương căng lên, nửa ngày vẫn còn ngây ngốc.

Anh bị xem thường!

Anh như thế mà lại bị vợ anh nhìn khinh bỉ!

Còn mắng anh là đồ bỏ đi!

Anh là đồ bỏ đi?!

“Đinh Ý Viên!” Cuối cùng anh cũng thức tỉnh, gào với theo bóng lưng cô, “Sau khi tan làm chúng ta nói chuyện tử tế!”

Bên này Trình Chu Vũ bị vợ chọc tức sùi bọt mép, nhưng chuyện cưới xin cuối cùng cũng thành công, nói ra thì chủ nhiệm Ninh cũng coi như lập đại công, nhắc đến chuyện này Nguyễn Lưu Tranh cũng âm thầm tấm tắc, “Nhìn không ra đấy, chủ nhiệm Ninh nhà chúng ta nói dối cũng là một tay cừ.”

Ninh Chí Khiêm gảy gảy mấy cái tóc con lù xù trên đầu cô, “Không phải do bọn em ép anh sao! Lại còn xảy ra sai sót trong công việc, phải rời bệnh viện, loại chuyện này cũng có thể lấy ra đùa, không cần danh tiếng nữa sao?”

Nguyễn Lưu Tranh cũng bĩu môi, “Cũng không tính là nói đùa! Vốn dĩ qua tết anh ấy cũng phải đến Nhị Viện mà! Không phải rời bệnh viện thì là cái gì? Điều chuyển công tác cũng do bố Đinh Ý Viên làm! Không phải là bố vợ giúp anh ấy sao? Ừm…sai sót không việc à….không phải anh ấy đánh vỡ một cái bình sao?”

“…” Anh thật phục bà xã anh! Im miệng ăn cơm! Ba đứa nhỏ chưa từ quê về, khoảng thời gian này khó kiếm được thế giới hai người, mới bắt đầu còn rất hưởng thụ, bây giờ lại cảm thấy trong nhà trống vắng, quá yên tĩnh, ăn được hai miếng lại buông đũa thất thần.



“Sao anh không ăn nữa?” Thấy thần sắc anh không đúng lắm, cho rằng anh không thoải mái, niết niết tay anh, “Đau chỗ nào sao?”

Anh lắc đầu, “Nhớ bọn trẻ!”

Nguyễn Lưu Tranh cười, nhớ đến gương mặt giải thoát của anh khi ông bà nội đưa ba đứa tiểu quỷ đi ngày đầu tiên, cùng với dáng vẻ oán hận khuê phòng bây giờ quả thực khác xa.

“Gọi điện thoại hỏi xem khi nào về! Còn không về là bọn trẻ con không nhận bố mẹ luôn!” Anh chỉ huy cô, cho dù không nhanh như thế cũng phải nghe tiếng bọn chúng! Đỡ thèm!

“Được!” Nói thật cô cũng nhớ bọn trẻ, nhớ lắm lắm rồi!

Vừa cầm điện thoại lên, điện thoại của Ninh Chí Khiêm đã vang lên trước, là Ôn Nghi gọi tới.

Nguyễn Lưu Tranh nhìn rồi cười, “Mẹ có tâm linh tương thông với chúng ta đó.”

Dáng vẻ oán phụ khuê phòng của Ninh Chí Khiêm thoáng chốc đã nhiều mây chuyển nắng, nghe điện thoại, tiếng “alo” còn chưa thoát ra khỏi miệng, đã nghe thấy tiếng khóc của Ôn Nghi từ đầu kia truyền tới.

“Sao thế mẹ? Mẹ?” Ninh Chí Khiêm kinh ngạc.

“Chí Khiêm….các con….có thời gian thì….mau qua đây…” Ôn Nghi khóc không thành tiếng, không nói được một câu hoàn chỉnh.

Nguyễn Lưu Tranh ở bên cạnh cũng nghe thấy tiếng khóc của Ôn Nghi, cảm thấy lớn chuyện rồi, nắm nhẹ tay của Ninh Chí Khiêm.

“Rốt cuộc sao thế ạ?” Ninh Chí Khiêm nắm chặt tay cô, khiến ngón tay Nguyễn Lưu Tranh cũng đau.

“Chí Khiêm, bố con….bố con xảy ra chuyện rồi…”

Ôn Nghi ngắc ngứ, vừa khóc vừa nói, nửa ngày mới kể rõ được sự tình.

Ban đầu là đứa bé nhà hàng xóm bắt được một con sóc, Ninh Ngộ và Ninh Hồi thích vô cùng, Ninh Thủ Chính liền lên núi bắt cho cháu trai cháu gái, kết quả bị ngã trên núi, gãy chân, đầu còn đập vào một hòn đá bị thương.

Ôn Nghi đã cúp máy rồi, Ninh Chí Khiêm vẫn còn cầm điện thoại, giữ nguyên tư thế nghe điện thoại, một chút biểu cảm trên mặt cũng không có.

Viền mắt Nguyễn Lưu Tranh nóng lên, nhẹ nhàng rút điện thoại từ tay anh ra, bắt đầu gọi điện tới bệnh viện.

Hai ngày tới Ninh Chí Khiêm đều là nửa ngày ở phòng khám, nửa ngày họp hành, cô liên hệ với viện trưởng nói rõ lý do xin nghỉ trước, sau đó nhờ chủ nhiệm Lưu ngồi phòng khám giúp, bản thân mình cũng xin chủ nhiệm Lưu nghỉ, còn về việc sau hai ngày này như thế nào thì đợi xem tình hình rồi tính tiếp.

Mua vé máy bay, thu dọn hành lý, cô nhanh nhẹn làm xong trong chốc lát, anh vẫn ngồi trên bàn ăn.

Cô chỉ có thể tiến lên dắt tay anh, “Chí Khiêm, đi thôi.”

Anh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt còn là một sự hoảng loạn.

Bị thương phần đầu. Anh và cô đều là bác sĩ ngoại khoa thần kinh, lúc nghe điện thoại cô ngồi bên cạnh cũng không nghe rõ rốt cuộc mức độ thương tích như thế nào, nhưng chắc anh đã nghe rõ, mà bây giờ cô lại không dám hỏi…



Cô kéo anh dậy, kéo anh đến cửa, tìm giày ra cho anh, ngồi xổm xuống đặt bên chân anh,bấy giờ tựa như anh mới tỉnh táo, lúc cô nâng chân anh muốn đi giày cho anh, anh khàn giọng nói, “Để anh tự làm.”

Trong lòng cô tràn đầu đau xót, nhưng mà giờ phú này tựa như không có lời nào có thể dùng để an ủi, chỉ có thể nắm chặt tay anh lúc anh đi giày xong đứng dậy.

Một tay dắt tay anh, một tay kéo vali hành lý, còn lại lại thuận tay lấy vali hành lý qua, tự nhiên như không.

Ngược lại vượt qua dự liệu của cô.

Anh không nói gì, đan tay vào ngón tay cô, cô mở cửa, đi ra ngoài.

Thế giới yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Bắt đầu từ lúc này đến lúc tới sân bay anh cũng không nói một câu nào nữa, chỉ một mực đan chặt tay cô, lúc kiểm tra an ninh bỏ ra, sau đó lại đan vào.

Loa phát thanh bắt đầu thông báo chuyến bay của họ bắt đầu đăng ký, hai người vừa đứng dậy, điện thoại của Ninh Chí Khiêm lại vang lên.

Vẫn là Ôn Nghi gọi tới, Nguyễn Lưu Tranh nhón chân tiến sát lại nghe, chỉ nghe thấy bên kia là tiếng khóc kinh thiên động địa, trong đó tựa như còn kèm theo tiếng khóc của Ninh Hồi.

Trong tiếng khóc, Ôn Nghi nói gì cô cũng không nghe rõ.

Rất lâu mới nghe thấy anh nói, “Đi thôi.” Hơi cứng ngắc.

Trong lòng cô vô cớ lạnh lẽo, theo bản năng siết chặt ngón tay.

Sau đó, giọng anh lại một lần nữa vang lên, lành lạnh, như nước, “Ông ấy….đi rồi.”

Cô muốn nhìn xem biểu cảm của anh là gì, nhưmg mặt anh lại quay qua hướng khác.

Đối với anh mà nói, mọi lời khuyên nhủ đều không có ý nghĩa, trừ việc ở bên cạnh anh, cũng chỉ có thể ở bên cạnh anh, cùng với anh, cả đường đều trầm mặc.

Ở quên còn có ông ngoại bà ngoại của Ninh Chí Khiêm*, bây giờ đã lớn tuổi nhưng cơ thể vẫn còn khỏe mạnh, không chịu rời xa nhà nên ông bà cụ luôn ở nhà cũ.

*Bản Trung là Ôn Nghi, nhưng mình cảm thấy không thể là ông bà ngoại của Ôn Nghi được, nên có lẽ là bố mẹ Ôn Nghi, ông bà ngoại của Ninh Chí Khiêm.

Không phải lần đầu tiên Nguyễn Lưu Tranh đến đây, hai năm trước lấy anh đã theo Ôn Nghi tới một lần, lúc đó chào đó cô là nụ cười nhiệt tình của cả nhà, còn lần này, thứ đầu tiên nhìn thấy lại là di ảnh của Ninh Thủ Chính.

Nhanh như vậy đã bố trí xong linh đường.

Di ảnh là hình Ninh Thủ Chính khi tóc chưa bạc, ngũ quan rõ nét, có mầy phần anh tuấn.

Nguyễn Lưu Tranh lại nhớ đến hành ảnh ông ở vườn hoa làm khu vui chơi cho Ninh Ngộ và Ninh Hồi, tóc bạc trắng, lưng hơi gù, lộ ra vẻ già nua.

Trong nháy mắt đó lại không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống ào ào.

Dù sao, đây cũng là bố cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.