Chương trước
Chương sau
Khi Ninh Hồi tìm đến phòng anh trai vẫn còn thút tha thút thít.

Cửa phòng Ninh Ngộ đang mở, Ninh Tưởng cũng ở bên trong, đang bàn bạc cách xử lý đống quà với Ninh Ngộ.

Nhìn thấy Ninh Tưởng, sự tủi thân của Ninh Hồi ầm ầm kéo đến, gọi anh trai rồi nước mắt rơi ào ào.

Ninh Tưởng và Ninh Hồi nhìn cô bé, đồng thời lắc đầu thở dài.

Một chân Ninh Hồi đi dép bông, dép ở một chân khác thì rơi mất rồi, chân nhỏ trần trụi, áo ngủ thỏ lông xù xiêu vẹo, bím tóc đã sớm bung ra, rối bời, tóc trước trán và mang tai còn dính đầy nước mắt, ướt nhẹt dính vào mặt.

“Được rồi, không khóc nữa, ngoan ngoãn nhận sai với bố là không sao nữa rồi.” Ninh Tưởng kéo cô bé đến trước mặt lau nước mắt.

“Anh…” Đôi mắt lấp lánh linh động của Ninh Hồi tràn ngập nước mắt và lo lắng, “Có khi nào bố sẽ không thích em nữa không?”

“Sao có thể?” Ninh Tưởng không nhịn được nhéo mũi cô bé, “Em là bảo bối của bố mà!”

Ninh Ngộ thì ở bên cạnh lắc đầu, “Hồi bảo, em phải biết, mẹ mới là bảo bối tâm can của bố, em phạm lỗi gì cũng được, chỉ không thể không ngoan với mẹ.”

Cái răng cửa trắng như hạt gạo của Ninh Hồi cắn môi, cô bé cũng không phải không ngoan với mẹ, nhưng cũng cảm thấy lời Ninh Hồi nói có lý, bố không cho phép cô bé ngủ cùng bố, nhưng có thể ngày ngày ngủ với mẹ, quả nhiên bố yêu mẹ nhất. Nhưng mà như vậy cũng không sao, mẹ lại không phải người khác, bố yêu mẹ nhất cũng không sao, hơn nữa, cô bé cũng yêu mẹ.

Ninh Hồi trầm mặc bò lên giường Ninh Ngộ, không nói gì, suy nghĩ tâm sự của mình.

“Hồi bảo, hôm nay ngủ ở chỗ anh sao?” Tuy Ninh Ngộ không cho phép người khác gọi cậu là Ngộ bảo, nhưng mình thì luôn miệng gọi Hồi bảo Hồi bảo.

Ninh Hồi híp đôi mắt sưng đỏ, “Hôm nay em không muốn ngủ một mình.”

Ninh Hồi chưa bao giờ chịu tủi thân như vậy từ bố cảm thấy mình rất cần người bên cạnh, cô bé với Ninh Ngộ là sinh đôi, tuy bình thường Ninh Ngộ luôn mang dáng vẻ ngầu ngầu, nhưng cô bé vẫn rất ỉ lại vào cậu, cảm thấy cảm nhận của mình Ninh Ngộ sẽ hiểu hơn người khác.

“Vậy được rồi, ngủ đi.” Ninh Ngộ đã buồn ngủ lắm rồi, mai còn phải đi học nữa.

Cậu với Ninh Hồi cùng nhau chen chúc, Ninh Tưởng đắp chăn cẩn thận cho họ.

Tên nhóc Ninh Ngộ này ngả người đã ngủ rồi, cô bé lại ở đó chọc gối đầu.

Ninh Tưởng ngồi bên giường, chỉnh lại tóc mái dính lên mặt cho cô bé, nhẹ giọng nói, “Đậu Đậu, anh kể chuyện cho em nhé được không?”

Ninh Hồi gật gật đầu.



Khi Ninh Tưởng còn nhỏ, bởi vì đa số thời gian Ninh Chí Khiêm đều về nhà muộn, cho nên thời gian Ôn Nghi kể chuyện cho cậu rất nhiều, mà sau khi trong nhà có thêm Ninh Ngộ và Ninh Hồi, Ninh Tưởng liền tiếp nhận nhiệm vụ này thay cho bà nội, bắt đầu từ khi cặp song sinh này một tuổi cậu liền dạy chúng nhận đồ vật đọc sách kể chuyện.

Trùng hợp là trong câu chuyện Ninh Tưởng kể lại có ông già Nô-en, thấy Ninh Hồi lộ ra biểu cảm không hứng thú, cậu đặt sách xuống, cười, “Đậu Đậu em biết không? Có một lần Giáng sinh, lúc đó còn chưa có em nữa, anh chỉ mới bốn tuổi, vì để dỗ mẹ vui vẻ, bố đã đặc biệt mua cho anh một bộ quần áo ông già Nô-en, muốn để anh mặc đón Nô-en cùng mẹ. Anh cũng biết trên thế giới không có ông già Nô-en, nhưng bố nói, có ông già Nô-en đó, trên thế giới người yêu con nhất chính là ông già Nô-en của con. Cho nên anh rất vui vẻ mặc bộ đồ đó đi cùng mẹ.”

Chỉ tiếc là, hôm đó gọi điện thoại muộn, mẹ đã bị người khác hẹn đi mất rồi…

Đương nhiên, cậu sẽ không kể chuyện này cho Ninh Hồi.

Ninh Hồi chớp chớp mắt, ánh mắt buồn rầu cả một buổi tối cuối cùng vui tươi rồi.

“Cho nên, Đậu Đậu à, bố mẹ, bà nội, anh và Ninh Ngộ đều là ông già Nô-en của em đó, em là nhỏ nhất trong nhà, cũng là người mọi người yêu nhất, sẽ có một ngày bố mẹ sẽ già đi, bà nội càng già hơn, đến lúc đó chúng ta đã trưởng thành rồi, có năng lực rồi, khi đó chúng ta chính là ông già Nô-en của họ, yêu họ giống như họ đã từng yêu chúng ta vậy.”

Ninh Hồi suy nghĩ một chút, cong khóe môi lên cười, “Anh, em hiểu rồi.”

“Hiểu rồi thì ngủ đi.”

Đêm đó, Ninh Tưởng vẫn luôn ở cạnh Ninh Hồi đến khi cô bé ngủ rồi mới về phòng, rất nhiều lần khi Ninh Hồi nửa tỉnh nửa mơ mở mắt ra, đều nhìn thấy trong bóng tối có một đôi mắt sáng ngời giống hệt bố của anh trai, giống như ngôi sao trên trời, giống như ngọn đèn trong đêm đen, cho dù đêm có tối hơn nữa, giấc mơ có kinh khủng hơn nữa, chỉ cần khi mở mắt ra nhìn thấy đôi mắt đó vẫn còn bên cạnh thì sẽ không sợ gì nữa…

Hôm sau, trong phòng Ôn Nghi có thểm một phần quà, là một cái giữ ấm tay nhỏ Ninh Hồi tặng, chúc bà nội Giáng sinh vui vẻ năm mới vui vẻ.

Lần này sóng gió ông già Nô-en cứ qua đi như vậy, tiếp tục quá trình trưởng thành vô lo vô nghĩ.

Khi Ninh Hồi học trung học, thành tích đã bị Ninh Ngộ bỏ xa một quãng, tên quái thai Ninh Ngộ cả năm đều ngồi chễm chệ ở vị trí thứ nhất, còn cô bé thì đạt được chất lượng trung bình.

Đối với điều này Nguyễn Lưu Tranh rất lo lắng, nhưng Ninh Chí Khiêm thì không để ý lắm, điều anh mong đợi ở con gái là khỏe mạnh, vui vẻ, chính trực. Chỉ cần đạt được ba điều này, dùng lời nói của anh chính là, “Con gái anh anh vẫn nuôi được, không có anh thì nó còn hai anh trai, không cần nó vất vả đấu tranh.”

Mà Ôn Nghi cũng vô cùng ủng hộ lời nói của anh, “Con gái mà, hạnh phúc là được rồi, mẹ với bố các con phấn đấu cả một đời, mục đích chính là để các con không cần phải tranh giành giống bố mẹ. Mặc dù đã bán công ty đi nhưng tiền vẫn đủ cho các con tiêu mấy đời!”

Ngay cả Ninh Tưởng và Ninh Ngộ cũng ủng hộ nhiệt tình, thề muốn nuôi Ninh Hồi cả đời.

Nguyễn Lưu Tranh ôm cả một bụng tâm sự, không tìm được đồng minh để nói chuyện.

Trên mặt thì không muốn phản đối Ôn Nghi và Ninh Chí Khiêm, trong lòng thì lại vô cùng sốt ruột.

Bản thân Ninh Hồi cũng tràn đầy lòng tin, hoàn toàn không để ý đến thành tích của mình, mỗi ngày vẫn sống cuộc sống an nhàn tự tại của con bé, Nguyễn Lưu Tranh đành cảm thán, đứa con gái này rốt cuộc giống ai vậy? Gen học sinh ưu tú của cô và Ninh Chí Khiêm toàn bộ đều di truyền cho Ninh Ngộ, Ninh Hồi không thừa hưởng một chút nào.

Đối với chuyện này, Tiêu Y Đình rất đắc ý đứng ra, “Giống anh! Con gái anh tuyệt đối giống anh! Con gái anh không giống anh thì giống ai?”

Diệp Thanh Hòa không khỏi bật cười, “Giỏi hơn anh nhiều rồi, năm đó anh bị bật báo động đỏ suốt, đừng có mà kéo Ninh Hồi xuống.”



Lời nói này của Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình tựa như là một lời tiên ri, đến cấp ba, môn học của Ninh Hồi bắt đầu bật báo động đỏ.

Lần đầu tiên bật báo động đỏ là kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, Ninh Hồi đe dọa uy hiếp các kiểu, không cho phép Ninh Hồi nói chuyện kết quả thi không đạt tiêu chuẩn của con bé với bố mẹ, haizz, cùng lớp với Ninh Ngộ quả không được! Một tí ti động tĩnh là đã không giấu được trong nhà! Vốn dĩ mẹ đã không vừa lòng với thành tích của cô, lần này cuối cùng bị bật báo động đỏ, nhất định mẹ sẽ thất vọng vô cùng, về việc sau khi thất vọng cực độ mẹ sẽ làm gì thì cô bé không nắm chắc!

Ninh Ngộ đồng ý phối hợp, chỉ hỏi cô một câu, vậy họp phụ huynh phải làm sao?

Phải làm sao?

Vốn dĩ Ninh Hồi muốn để anh Ninh Tưởng đi, nhưng cô giáo lại tuyên bố trước lớp, không cho phép anh em chú bác gì tham gia…

Cô bé đau khổ vạn phần, đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, sao cô lại quên mất nhỉ, cô bé còn một người bố nữa! Người bố này còn dung túng cô bé hơn bố mình!

Vừa nghĩ như vây đã quyết định xong!

Vì để biểu thị thành ý, cô bé quyết định không gọi điện thoại, gọi điện thoại rất không lễ phép, nhất định phải đích thân đến nhà mời mới được!

Vì vậy một ngày nào đó sau khi tan học, cô bé gọi Ninh Ngộ, hai đứa cùng nhau đến nhà họ Tiêu.

Lâu lắm rồi không gặp Tiêu baba.

Hoạt động mỗi cuối tuần của bọn họ, theo sự gia tăng của tuổi tác cũng dần dần ít đi, bắt đầu từ khi Ninh Tưởng và Tiêu Nhất Nhất lên đại học ở ký túc, hoạt động Tiêu baba dẫn theo một đám trẻ con đi thám hiểm tự nhiên và bí mật thế giới liền kết thúc hoàn toàn, mà bây giờ Ninh Hồi đã lên cấp ba, bọn Tiêu Nhất Nhất đã học đại học năm cuối, nói đến cũng rất lâu không gặp anh Nhất Nhất và chị Nhất Hàm rồi.

Ninh Hồi không thể ngờ được, lần đến nhà họ Tiêu này lại thành điểm ranh giới trong cuộc đời của cô bé, bắt đầu từ ngày này, rất nhiều rất nhiều chuyện đều thay đổi…

Lúc cô và Ninh Ngộ đến nhà họ Tiêu, Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa còn chưa về, chỉ có ông bà nội ở nhà.

Hai đứa trẻ của nhà họ Ninh cũng được hai vợ chồng Tiêu Thành Hưng nhìn trưởng thành, cũng biết Tiêu Y Đình cho Ninh Hồi tất cả vòng ngọc và ngọc bội, như vậy cũng thực sự giống như con cháu mình vậy, cho nên nhìn thấy hai đứa trẻ đến nhà không biết đã vui vẻ bao nhiêu, dặn dò chúng đợi Tiêu baba còn nhất định phải giữ chúng lại ăn cơm.

Ninh Hồi gọi Tiêu Y Đình là baba bao nhiêu năm như vậy, nhà họ Tiêu cũng giống như nhà thứ hai của cô, cũng không khách sáo gì, gọi điện về nói với bà nội hôm nay ở lại nhà họ Tiêu ăn cơm, Khương Vãn Ngư đi sắp xếp bữa tối, Ninh Hồi liền ngồi ở phòng khách nói chuyện với ông nội Tiêu.

Ninh Hồi giỏi nhất là nói chuyện với người lớn, không, nên nói là giỏi nói chuyện với người ở bất kỳ độ tuổi nào, ừm ừm, theo lời Tiêu Y Đình thì điểm này cũng giống anh ấy, Ninh Chí Khiêm đâu có biết nói chuyện như vậy?

Đang nói chuyện vui vẻ, đúng lúc đang chọc cho Tiêu Thành Hưng cười ha ha, cửa vang lên.

“Tiêu baba về rồi!” Ninh Hồi nhảy bật dậy, rất lâu không gặp Tiêu baba, nhớ baba rồi, có chút vội vã xông ra cửa, muốn cho Tiêu baba một niềm vui bất ngờ.

Nhưng mà, người đi vào lại không phải Tiêu baba…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.