Chương trước
Chương sau
Tiêu Y Đình thấy dáng vẻ ngây ngô của cô bé, cười lấy điện thoại ra cho cô bé xem, lại là tin nhắn trường học gửi tới, thông báo cho phụ huynh của Ninh Ngộ và Ninh Hồi về việc họp phụ huynh .

Mở ra toàn bộ đều là tin nhắn của trường học…

“Hồi bảo, bố rất vui khi nhận được tin nhắn như vậy, yên tâm đi, họp phụ huynh đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!” Tiêu Y Đình cười híp mắt.

Lúc này Ninh Hồi mới sực tỉnh, cô bé đã quên mất, chính là vì nỗi khổ khi nhận được tin nhắn của trường học hồi cấp một và cấp hai, lúc báo danh cấp ba*, số điện thoại của phụ huynh cô bé lưu thành số của Tiêu baba rồi! Không chỉ phụ huynh của mình lưu thành số Tiêu baba, còn bá đạo điền luôn số của Tiêu baba vào phương thức liên lạc phụ huynh của Ninh Ngộ!

*Chố này mình cũng không hiểu lắm, nguyên bản là 中考: theo baidu là kỳ thi trình độ học tập sơ trung (cấp 2).

Cô bé quả thực muốn like cho sự thông minh sáng suất của mình!

Tất cả lo lắng đều ném qua chín tầng mây!

Vui vẻ ăn tối ở nhà họ Tiêu, Tiêu Y Đình nói lâu lắm rồi không gặp con gái bảo bối, giữ cô bé ở lại nhà, sáng mai sẽ để Tiêu Nhất Nhất đưa cô bé và Ninh Ngộ đi học.

Ninh Hồi cũng cảm thấy rất lâu không gặp Tiêu baba, có chút nhớ nhung, hơn nữa Tiêu baba còn giúp cô bé chuyện lớn như vậy, dù thế nào cũng không thể từ chối Tiêu baba, lập tức đồng ý luôn, đồng thời gọi điện thoại cho bà nội báo cáo, sau đó vui vẻ ở lại nhà họ Tiêu.

Buổi tối, Tiêu baba muốn xem bài thi không đạt tiêu chuẩn của cô bé….

Cô bé cảm thấy rất ngượng ngùng, hơn nữa anh Nhất Nhất cũng ở đây, trong lòng có chút không nguyện ý.

Kỳ thực anh Nhất Nhất cùng cô bé trưởng thành, rất nhiều dáng vẻ xấu xí anh Nhất Nhất đều đã nhìn thấy, nhưng mà bây giờ tâm lý của cô bé đã có chút biến hóa nho nhỏ, chẳng hiểu sao không muốn để anh Nhất Nhất biết mình thất bại như vậy. Đúng vậy, thất bại. Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ cảm thấy thành tích nhàng nhàng của mình có gì thất bại, nhưng hôm nay quả thực ngượng, có lẽ là bời vì lần đầu tiên không đạt tiêu chuẩn?

Thấy cô bé bẽn lẽn cả nửa ngày, Tiêu Y Đình cực vui, sờ sờ đầu cô bé an ủi, “Không sao! Con gái Tiêu baba mà! Giống Tiêu baba! Trước kia Tiêu baba còn không bằng con đâu!

Ninh Ngộ kinh ngạc sững sờ, không phải chứ? Nếu như Tiêu baba không phải học sinh xuất sắc sao có thể thi vào đại học top đầu?

Diệp Thanh Hòa cũng bị biểu cảm của cô bé chọc cười, “Tiêu baba của con không nói điêu đâu, còn kém hơn con nhiều?

“Có…có kém như vậy không ạ? Hai môn không đạt tiêu chuẩn?” Đây là giới hạn kém hơn cô mà cô bé có thể nghĩ tới, phải biết là trong thế giới của cô bé, trừ cô ra ai ai cũng là học sinh ưu tú, bố mẹ, anh Ninh Tưởng, anh Nhất Nhất, chị Nhất Hàm, còn cả Ninh Ngộ nữa, nếu như không phải vẻ ngoài của cô giống hệt Ninh Ngộ, thì cô còn hoài nghi bố mẹ bế nhầm con ở bệnh viện, một đống học sinh ưu tú sao tự nhiên lại chui ra một đứa cá biệt như cô?

Diệp Thanh Hòa cũng không sợ làm mất mặt chồng, cười nói, “Phải là các môn đều báo động đỏ, lần nào cũng đứng chót, tranh nhau chức đội sổ với bác Vương con.”

“Á?” Ninh Hồi kinh ngạc không thôi, cuối cùng cũng tìm được cảm giác có đồng minh.

“Cho nên nói, Hồi bảo, con là con gái bố! Giống bố!” Tiêu Y Đình đắc ý.

Diệp Thanh Hòa cười thầm, còn lấy thành tích kém ra đo nữa! Chỉ có hai bố con nhà này thôi!

Ninh Hồi thì hiếu kỳ, “Vậy sao sau này thành tích của Tiêu baba lại trở nên tốt hơn ạ?”

“Sức mạnh tình yêu đó!” Tiêu Y Đình nhìn bà xã mình một cái.



Diệp Thanh Hòa lườm anh, trách anh dạy hư trẻ nhỏ.

Ninh Ngộ cũng âm thầm lo lắng, sao Tiêu baba có thể nói điều này với Ninh Hồi?

Hiếm khi thấy Tiêu Nhất Nhất buôn dưa, từ trước tới giờ chưa bao giờ nghe lịch sử tình yêu của bố mẹ, có nên nghe ngóng chút không nhỉ.

Thấy trên mặt các con có đủ loại biểu cảm, Tiêu Y Đình nắm tay bà xã ngồi bên cạnh, chân thành nói, “Các con, sở dĩ năm đó bố phải hạ quyết tâm cố gắng tiến bộ, thực ra là bởi vì mẹ các con quá ưu tú, bố mà không cố gắng thì sao xứng với mẹ! Sao có thể sánh bước cùng mẹ các con?” Nghiễm nhiên trở thành dáng vẻ si tình vì yêu mà phấn đấu.

Diệp Thanh Hòa dở khóc dở cười, có cần tiết lộ luôn đoạn lịch sử cô đấu trí đấu dũng với anh bắt anh học hành không?

“Mẹ các con quả thật là một cô giáo vô cùng xuất sắc, tất cả những gì bố có hôm nay đều là do mẹ các con dạy, cho nên, Hồi bảo à, lấy bài thi của con cho mẹ con xem một chút đi.” Tiêu Y Đình cảm thấy, nếu đã đi họp phụ huynh, cũng nhận được nhiều tin nhắn phụ huynh như vậy, cũng nên có chút nghĩa vụ của phụ huynh, nếu không không có mặt mũi gặp Ninh nhị nữa, tuy nhiên anh cảm thấy thành tích không tốt của Hồi bảo đáng yêu cũng không có gì to tát lắm, càng huống chi vẫn chưa phải quá kém…”

Ninh Hồi âm thầm ảo não, vòng vo cả buổi cũng vẫn không trốn được cửa ải này!

Cô liếc nhìn Tiêu Nhất Nhất, lẩm bẩm, “Anh Nhất Nhất sẽ cười em sao?”

“Sao có thể chứ?” Tiêu Nhất Nhất cười nói.

“Á? Còn chưa xem đã cười rồi! Còn nói không cười!” Ninh Hồi ôm cặp sách, “Có phải con rất mất mặt không? Là người kém nhất trong số tất cả….”

Vốn dĩ Tiêu Nhất Nhất cười an ủi, ai ngờ Ninh Hồi hiểu thành như vậy, lập tức làm mặt nghiêm túc, “Anh không cười, thực sự không cười! Anh cười em khác gì cười bố anh? Anh nào dám?”

Ninh Hồi nhìn nhìn Tiêu baba, cảm thấy cũng phải.

Diệp Thanh Hòa lại cạn lời, có một ông bố không đứng đắn, con trai cũng không tự tin được…

Tiêu Nhất Nhất vẫy vẫy tay, “Nào, cho anh xem cũng được.”

“Ừm!” Tiêu Y Đình xua tay, “Cầm cho anh con xem, anh cũng có thể hướng dẫn con!”

Ninh Ngộ lại chêm vào một câu, “Con bé á! Không nghe lời anh trai đâu ạ, con với anh Tưởng Tưởng đều hết cách với nó rồi! Chỉ biết bắt nạt các anh thôi!”

Ninh Hồi không vui, cô bé đồng ý nghe lời anh Nhất Nhất!

Suy nghĩ một chút, không tình nguyện bới bài kiểm tra trong cặp sách ra, một số 48 điểm to đùng nằm đó, đưa cho Tiêu Nhất Nhất.

Tiêu Nhất Nhất xem từ đầu tới cuối, gật đầu, “Kỳ thực cũng không tệ…”

Những người khác bao gồm cà Ninh Hồi cũng toát mồ hôi hột, 48 điểm vẫn không tệ…

“Kiến thức cơ bản vẫn có, chỉ có điều có một vài khái niệm chưa hiểu rõ thôi, đi tới phòng với anh, anh giảng cho.” Tiêu Nhất Nhất cẩm bài thi đứng dậy.

Ninh Hồi lè lưỡi với Ninh Ngộ, vui vẻ đi theo Tiêu Nhất Nhất vào phòng.

“Ninh Ngộ, cũng vào làm bài tập đi!” Với tư cách là anh trai, Tiêu Nhất Nhất có tinh thần trách nhiệm gánh vác nhiệm vụ của một người anh trai.



Cả buổi tối đó, Ninh Hồi rất nghiêm túc, mỗi chữ Tiêu Nhất Nhất giảng đều nghe hiểu rõ, làm lại tất cả các câu sai một lần, căn bản đều làm đúng, Tiêu Nhất Nhất khen cô, “Em xem, thực ra chỉ cần nghiêm túc làm là được rồi, Hồi bảo thông minh như vậy, sao không làm được chứ?’

Ninh Hồi cúi đầu cười bẽn lẽn, “Là do anh Nhất Nhất dạy hay.”

Ninh Ngộ đã làm xong bài tập từ lâu, đang giở sách của Tiêu Nhất Nhất xem, nghe thấy lời nói này liền ngẩng đầu nhìn Ninh Hồi một cái, như có điều suy tư.

Tiêu Nhất Nhất cười quẹt mũi Ninh Hồi, “Giáo viên dạy còn tốt hơn anh! Quan trọng là em có nghe hay không!”

Ninh Hồi cũng thừa nhận ở trên lớp mình khá lười hơn nữa còn thiếu nghiêm túc, trong mười mấy năm cuộc đời cô, dường như có hứng thú hơn với những thứ ngoài sách giáo khoa rất nhiều, đặc biệt là thích vẽ tranh.

Cô bẻ thở dài, “Không phải em không muốn nghe, có lúc không quản được bản thân luôn. Mẹ muốn mời giáo viên dạy kèm cho em, em không muốn….”

“Vậy thế này đi, Hồi bảo thích anh dạy không?” Tiêu Nhất Nhất hỏi.

“Vâng!” Cô gật đầu.

‘Sau này hoạt động tụ họp mỗi tuần của chúng ta sẽ hồi phục, có điều nội dung hoạt động biến thành học tập, Hồi bảo đến chỗ anh, hoặc anh tới nhà em, anh dạy em.” Tiêu Nhất Nhất quá hiểu mấy anh em Ninh Hồi, quả thực như Ninh Ngộ nói, Ninh Tưởng và Ninh Ngộ đều quá cưng chiều cô em gái này, căn bản đều không có cách nào quản Ninh Hồi, còn về chú Ninh và dì Nguyễn lại quá bận, cô em gái này lớn lên cùng anh mười mấy năm trời, cũng không khác gì em gái ruột, nếu mình có thể dạy thì dạy tử tế vậy.

Ninh Hồi nghe xong liền cực kỳ vui vẻ, “Thật vậy sao? Anh Nhất Nhất có thời gian dạy em sao? Không phải anh muốn ra nước ngoài sao?”

Trong mắt Tiêu Nhất Nhất lóe qua một tia chần chừ, sau đó cười cười, “Ai nói anh muốn ra nước ngoài? Còn chưa chắc chắn nữa!”

“Vậy sao ạ? Mọi người đều nói như vậy! Nếu anh không đi thì tốt rồi, thật sự hy vọng chúng ta mãi mãi ở bên nhau!” Ninh Hồi nghĩ gì nói nấy, cây nói này ngược lại không có ý khác, đơn thuần chỉ hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại ở thời khác đẹp đẽ nhất, tất cả những người yêu thương đều không cần cách xa.

Trong lời nói của Tiêu Nhất Nhất có chút phiền muộn nhàn nhạt, “Phải đó, mãi mãi không xa rời tốt biết bao.”

“Anh Nhất Nhất?” Ninh Hồi cảm thấy ngữ khí của Tiêu Nhất Nhất có chút kỳ lạ.

Tiêu Nhất Nhất phục hồi tinh thần, cười giúp cô thu dọn sách vở, nhìn thời gian, đã sắp mười một giờ rồi, “Hôm nay đến đây thôi, vốn dĩ đã nói đưa em đi ăn món ngon, giờ cũng không kịp rồi, tuần sau đi, tuần sau đến trường cùng anh, sao nào? Xem kịch nói của bọn anh diễn sau đó đi ra ngoài ăn món ngon, rồi lại dạy kèm cho em?”

“Được ạ!” Ninh Hồi cực vui.

“Vậy hôm nay ngủ trước đi đã nhé? Hồi bảo ngủ ở đâu?” Tiêu Nhất Nhất nhìn phòng mình một lượt, rất sạch sẽ, chăn cũng mới đổi, nếu như Hồi bảo muốn ngủ ở đây cũng được. Phòng của anh không phải Ninh Hồi chưa từng ngủ, nhóc con này thích náo nhiệt, hồi còn nhỏ đến nhà họ Tiêu cũng luôn chen chúc cùng với các anh.

Ninh Hồi thu dọn cặp sách xong, “Em đi ngủ phòng của khách ạ, bà nội với mẹ đã dọn dẹp xong rồi!”

Dù sao cũng lớn rồi, sao có thể ngủ ở chỗ anh Nhất Nhất đã từng ngủ chứ, nhớ đến hình ảnh Tiêu Nhất Nhất mặc đồ thể thao, không dám ngẩng đầu nhìn anh, vô thức đỏ mặt.

“Vậy cũng được, Hồi bảo ngủ ngon.”

“Anh ngủ ngon.” Cô xách cặp lên, kéo Ninh Ngộ ra ngoài.

Trên đường đi đến phòng dành cho khách, Ninh Ngộ nhìn chằm chằm cô, thình lình hỏi, “Rốt cuộc em muốn làm gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.