🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi Ninh Ngộ và Ninh Hồi về đến nhà, Ninh Tưởng đã ở nhà rồi, cười hiền lành chào đón hai đứa.

“Đi đâu chơi vậy?”

“Anh, bọn em đi xem kịch nói ạ!” Anh trai trong miệng Ninh Hồi trước giờ chỉ có một mình Ninh Tưởng, còn về Ninh Ngộ lớn hơn cô bé mấy phút, chỉ là Ngộ bảo của cô thôi.

Vừa vào đến cửa nhà cô bé đã nhìn thấy hộp bánh kem trên bàn, là nhãn hiệu và vị cô bé thích, cực kỳ vui vẻ, sau một tiếng “cảm ơn anh” thì ôm lấy chiếc bánh, cô biết là bánh anh mua về cho cô, cửa hàng này có một chi nhánh gần trường anh, mỗi lần anh về nhà đều sẽ mua cho cô,

Phải, cô bé thích ăn bánh kem, giống như mẹ vậy, nhưng cô bé kén ăn hơn mẹ rất nhiều, ví dụ như, bất luận là bánh kem gì, lớp trên cùng sẽ không ăn, bất kể là mousse hay là hoa quả, hoặc là bơ hay bất kỳ thứ gì khác, cô bé chỉ ăn phần lõi bên trong, nhưng nếu như mua cho cô bánh xốp thuần không có bất kỳ thứ gì thì cô lại không chịu.

Người có thể nuông chiều cô như vậy chỉ có Ninh Tưởng.

Cho nên, khi cô bé cẩn thận từng chút lấy chiếc bánh kem nhỏ khoảng 20cm ra, Ninh Tưởng liền theo thói quen tự nhiên cầm lấy dao cắt bánh, thuần thục nhẹ nhàng gạt lớp mứt hoa quả và hạt trên mặt bánh kem đi.

Ninh Hồi cười hì hì, “Anh, kỹ thuật dùng dao của anh càng ngày càng tốt nha!”

Ninh Tưởng cười, có ý trêu cô bé, “Thật vậy á? Vậy không uổng công học giải phẫu rồi!”

Ninh Hồi nhìn con dao nhỏ đó, trước mắt bỗng chốc hiện lên hình ảnh Ninh Tưởng cầm dao giải phẫu tử thi, gương mặt nhỏ tinh tế nhăn lại, “Anh, anh có thể đừng nhắc đến giải phẫu lúc ăn không ạ?”

Ninh Tưởng nghe xong cười haha, đẩy bánh kem đến trước mặt cô bé, “Ăn đi.” Trong mắt lấp lánh toàn là yêu thương.

Đối với hành động như vậy của Ninh Tưởng, Ninh Ngộ rất không đồng tình, “Anh, con bé đã là học sinh trung học rồi! Anh còn chiều nó như vậy! Con bé không có tay sao?”

Ninh Tưởng chỉ dùng ánh mắt cười cười trả lời Ninh Ngộ, tựa như đang nói, em không thế à?

Ninh Ngộ cau mày thở dài, quả thực hết cách, trên miệng thì nói không thể chiều chuộng cô bé, nhưng có lần nào không chiều đâu?

Ninh Hồi lè lưỡi với Ninh Ngộ, dùng cái thì nhỏ đưa miếng bánh đầu tiên đến bên miệng Ninh Tưởng, “Anh ơi ăn.”

Anh trai yêu thương cô như vậy, miếng đầu tiên đương nhiên phải cho anh!

Ninh Tưởng cũng không khách sáo với cô bé, há miệng ăn.

Ninh Hồi lại lấy một miếng nữa, nịnh nọt chạy đến bên cạnh Ninh Ngộ bón cho cậu, ngữ khí mềm dẻo, “Ngộ bảo ngoan….”

Ninh Ngộ khó tình hừ một tiếng, cuối cùng vẫn rất giữ thể diện cho cô bé ăn.

Một chiếc bánh kem nhỏ, ba anh em anh một miếng em một miếng, rất nhanh đã ăn xong.

Ninh Hồi lại nhớ tới lời nói của Tiêu Nhất Nhất trước đó, ngẩng đầu hỏi Ninh Tưởng, “Anh, có phải anh có bạn gái rồi không ạ?”

Trong mắt Ninh Tưởng có gì lóe lên, “Không có, sao đột nhiên hỏi như vậy?”



Ninh Hồi cười ha ha, “Anh Nhất Nhất nói ạ! Còn nói, nếu không thì sao anh không tụ tập cùng bọn họ!”

Ánh mắt Ninh Tưởng bình tĩnh lại, xoa tóc cô bé, “Học hành càng ngày càng bận, nếu muốn ưu tú giống như bố thì anh không cố gắng không được! Có điều, có bận nữa thì cũng sẽ không quên về nhà thăm Hồi bảo!”

“Hì hì!” Ninh Hồi cọ vào lòng bàn tay Ninh Tưởng, “Anh, anh có dự định gì ạ? Sẽ ra nước ngoài học tiến sĩ sao?”

“Không!” Ninh Tưởng nhìn Ninh Hồi, trả lời rất chắc chắn.

“Thật sao ạ? Nhưng lần trước bố còn nói, sau năm năm sẽ để anh ra nước ngoài học song bằng.”

Ninh Tưởng cười nói, “Bố cũng không đi nước ngoài học song bằng mà! Yên tâm đi, anh sẽ không ra nước ngoài đâu! Hồi bảo hy vọng anh đi sao?”

Ninh Hồi lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, nghiêm túc xị mặt, “Không hy vọng, nhưng mà nếu như ra nước ngoài có lợi cho sự phát triển tương lai của anh, thì em sẽ ủng hộ anh!”

Ninh Tưởng ngưng mắt nhìn cô bé, sự dịu dàng trong mắt như dòng nước dập dờn, lại một lần nữa nhấn mạnh, “Yên tâm, anh sẽ không ra nước ngoài đâu.”

Chuyện họp phụ huynh thi giữa kỳ của Ninh Hồi, Ninh Tưởng cũng đã nghe qua, có điều cũng không chê cười cô bé, chỉ có buổi tối cùng Ninh Hồi làm bài tập, mãi đến đêm muộn, phải để cậu thúc giục Ninh Hồi đi ngủ, Ninh Hồi mới miễn cưỡng thu dọn sách vở.

Đều này khiến Ninh Tưởng rất ngạc nhiên, lẽ nào một lần thi giữa kỳ thất bại thực sự khiến Ninh Hồi thay đổi?

Mãi đến trước khi đi ngủ Ninh Hồi nói với cậu, nhất định sẽ không để bố mẹ thất vọng, cậu mới cảm thấy có lẽ Hồi bảo thực sự trưởng thành rồi.

Có điều, bất kể Ninh Hồi như thế nào đều là bảo bối trong tim cậu, việc Hồi bảo muốn làm, cậu sẽ không tiếc sức lực giúp cô thực hiện.

Nhìn Ninh Hồi nhắm mắt lại, nhìn khóe môi cong lên một chút, dém lại chăn cho cô rồi mới khẽ khàng rời khỏi phòng.

Sau khi về phòng cậu mới phát hiện, điện thoại của cậu có mấy cuộc gọi nhỡ, hơn nữa còn có một chuỗi tin nhắn: Bây giờ ngay cả điện thoại của mình cậu cũng không nhận sao?

Ninh Tưởng, nói đến tàn nhẫn, cậu quả thật là người tàn nhẫn nhất trên đời!

Ninh Tưởng, có bản lĩnh thì cả đời cậu đừng nhìn mặt mình! Mình xem cậu có thể trốn đến khi nào!

Ninh Tưởng, mình yêu cậu, mình không sai!

Cậu âm thầm thở dài, lần này thật sự là hiểu nhầm rồi, không phải cố ý không nhận điện thoại của cô ấy, mà là vừa nãy vẫn luôn ở phòng Ninh Hồi. Vô thức muốn gọi lại, nhưng ngón tay vừa nhúc nhích cậu đã nghĩ lại, từ bỏ thôi, nếu đã cho rằng cậu nhẫn tâm vậy thì nhẫn tâm đến cùng đi, không thể lưu lại chút tình cảm trả lời, dứt khoát nhẫn tâm hơn một chút, cũng bớt đi phiền phức.

Cậu vừa nằm xuống, điện thoại lại rung lên, lần này là một tin nhắn đến: Mình biết cậu vẫn chưa ngủ, ngày mai mình ở chỗ cũ đợi cậu, cậu không đến mình sẽ không đi, nếu như cậu thực sự không đến, mình không dám đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì đâu!

Cậu đặt điện thoại xuống, nhắm mắt, đi ngủ!

Theo thói quen cuộc sống trước giờ, buổi sáng Ninh Tưởng chạy bộ trở về, Ninh Hồi nhất định vẫn còn đang ngủ nướng, nhưng hôm sau, sau khi Ninh Tưởng chạy mấy vòng trở về như thường lệ, phát hiện hai nhóc con trong nhà không thấy đâu nữa.

“Bà nội ơi, Ninh Ngộ với Hồi bảo đâu ạ?” Cậu lên lầu tìm một vòng, đến bàn ăn ngồi xuống.

Bọn trẻ đều lớn rồi, Ôn Nghĩ cũng đã già, phân nửa mái tóc đã nhuộm màu thời gian, nhưng vẫn giống như hai mươi năm trước, bà để món Ninh Tưởng thích ăn đến trước mặt cậu, cười hiền từ nói với cháu trai lớn, “Hai nhóc con đó đến nhà họ Tiêu rồi, nói hôm nay Nhất Nhất dày kèm cho chúng nó.”



Ninh Tưởng cười cười, không suy đoán quá nhiều, dù sao quá trình trưởng thành của ba anh em cậu cũng không tách rời được nhà họ Tiêu, những ngày tháng chơi ở nhà họ Tiêu rất nhiều nhưng qua rồi. Chỉ là xem ra dự định của cậu uổng công rồi, vốn dĩ còn muốn tự mình dạy kèm cho Ninh Hồi. Không ngờ lần này Hồi bảo thay đổi hoàn toàn như vậy, mới sáng sớm, quả thực khiến người ta không quen.

“Hồi bảo nhắn lại cho con, bảo con về có thời gian cũng đến nhà họ Tiêu đi, còn nói Nhất Nhất lâu rồi không gặp con, luôn miệng nhắc con đó.” Ôn Nghi lại nói.

Ánh mắt Ninh Tưởng sững lại một chút, “Thôi ạ, con không đi.”

Cuối cùng lại nhớ đến gì đó, “Hôm nay là mười năm à bà? Con đi chùa cùng bà.”

Ôn Nghi cười, “Vậy quá buồn tẻ, thanh niên các con làm gì thích chứ?”

“Bà à, không buồn ạ, bây giờ con ít có thời gian ở bên bà, ở trường cũng thường nhớ bà đó ạ!” Ninh Tưởng bưng cho bà một bát cháo.

“Vậy được, thằng bé ngoan.” Ánh mắt Ôn Nghi lúc nhìn Ninh Tưởng, tràn đầy yêu thương. Đứa cháu này tuy không phải ruột thịt, nhưng lúc nào cũng hiểu chuyện và chu đáo, bởi là con trưởng nên càng có trách nhiệm hơn hai đứa nhóc kia.

Sau bữa sáng, cậu giúp bà nội thu dọn đồ đạc, đỡ bà đi ra ngoài.

Vừa ra đến cửa, điện thoại rung lên một chút.

Trong lòng cậu biết ai gửi tin nhắn, nên không để ý, mãi đến khi đỡ bà lên xe rồi, kết quả, chuông điện thoại lại vang lên.

Cậu tràn đầy bất đắc dĩ, dưới ánh mắt hoài nghi của bà nội chỉ có thể nhận điện, nhưng mà vừa nhận, bên kia đã cúp máy, cậu lắc lắc điện thoại với Ôn Nghi, “Cúp rồi ạ, bỏ đi, có chuyện thì sẽ gọi lại.”

Ôn Nghi cười hỏi, “Yêu đương rồi hả?”

Mặt cậu quẫn bách, “Bà nội, chưa mà ạ…”

“Thằng bé này, ngại ngùng gì chứ? Cũng 22 tuổi rồi! Nên yêu đương thôi!” Ôn Nghi càng thêm hứng thú quan sát cháu nội.

“Bà nội! Thật sự không có mà ạ…” Cậu đỏ mặt, trước mắt hiện lên một gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, đôi mắt sáng ngời long lanh, lăn qua lăn lại, dáng vẻ tinh nghịch hoạt bát, muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu.

Trong lòng cậu mềm nhũn, bỏ điện thoại vào trong túi.

Điện thoại trong túi áo rung lên không ngừng, Ôn Nghi không thể không thắc mắc, “Ninh Tưởng, nếu con bận thì không cần đi cùng bà.”

Ninh Tưởng vội nói, “Không bận đâu bà! Con trả lời một chút là được, là hoạt động cuối tuần của trường học, gặp chút chuyện cũng phải hỏi con.”

Ôn Nghi cười cười, cháu trai lớn có năng lực, quả thực chính là bản sao của con trai, làm chủ tịch hội sinh viên mà bận như chủ tịch hội đồng quản trị vậy.

Ninh Tưởng lại một lần nữa móc điện thoại ra, quả nhiên thông báo đều đến từ một người, chẳng qua là hùng hổ hỏi cậu rốt cuộc hôm nay có đến không, nếu cậu không đến thì cô ấy sẽ đợi đến khi trời sáng các kiểu.

Cậu cau mày, trả lời ngắn gọn: Mình sẽ không tới, cậu đợi hay không là chuyện của cậu. Về việc cậu nói có chuyện không dám đảm bảo, mình không biết là chuyện gì, cũng không liên quan gì với mình cả.

Nói như vậy có chút nặng nề, cậu hiểu, nhưng cậu cũng hiểu cô ấy, sẽ không làm ra chuyện gì cực đoan, nhưng trong lòng dù sao cũng không yên, nghĩ một chút, lại gửi tin nhắn cho một người khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.