Đầu năm thứ hai Vương Nhất Hàm rời đi, Ninh Hồi và Ninh Ngộ lên lớp 12, Tiêu Nhất Nhất học nghiên cứu sinh năm hai, Ninh Tưởng đi theo quỹ đạo cuộc sống của Ninh Chí Khiêm trước kia, vào Bắc Nhã tiến hành học các phân khoa, không ngoài dự đoán, cậu giống hệt như Ninh Chí Khiêm ban đầu, thuận lợi đạt được học vị tiến sĩ, Tiêu Nhất Nhất cũng sẽ tốt nghiệp nghiên cứu sinh thạc sĩ, Ninh Hồi và Ninh Ngộ thì sẽ học ngành mình thích ở đại học, Ninh Ngộ học kinh tế, Ninh Hồi học vẽ, phải, hai anh em họ đang dốc toàn lực làm bước chạy nước rút cuối cùng cho kỳ thi đại học.
Nhưng mà, cuộc sống sẽ không mãi thuận buồm xuôi gió như vậy.
Cuối tuần nào đó, một mình Ninh Hồi đi đến nhà họ Tiêu học thêm, chỉ vì Ninh Ngộ phải tham gia cuộc thi diễn thuyết tiếng anh không thể đi cùng cô như trước.
Đương nhiên Ninh Hồi vui như hoa, khó khăn lắm mới chờ được Ninh Ngộ không đi theo, cuối cùng cô bé cũng có thể ở riêng với anh Nhất Nhất.
Bất giác đã hai năm trôi qua, tuổi đã nhiều hơn, suy nghĩ cũng đã phát triển hơn, từ một trái tim hơi hơi nhú mầm ban đầu, qua ngày tháng đã dần dần bén rễ sinh chồi, đến bây giờ, rễ đã cắm sâu xuống đất, vững chắc không di chuyển trong lòng, cái cây nhỏ của tình yêu thầm lặng đầu tiên cũng đang khỏe khoắn lớn lên trong tim, bởi vì tuổi trẻ, bởi vì không biết sợ, nên toàn bộ đều là ánh mặt trời trong cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-em-thich-toi/2596557/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.