Chương trước
Chương sau
Nghe nói có bác sĩ đến, mấy người mới thả người đó xuống.

Nguyễn Lưu Tranh cẩn thận giúp họ đặt người đó nằm ngang, nhẹ nhàng để đầu ông ấy hướng qua một bên, mau chóng mà nhẹ nhàng nới lỏng cổ áo và dây lưng của ông ấy.

Bệnh nhân hôn mê, phát ra tiếng ngáy, cô tìm khăn giấy từ trong túi, nhẹ nhàng kéo đầu lưỡi của ông ấy ra.

Trong túi còn một gói khăn ướt, cô cũng mở ra, dùng khăn ướt phủ lên đầu ông ấy.

Tiết Vĩ Lâm đứng bên cạnh cô, cô hỏi, “Gọi điện thoại rồi chứ?”

“Gọi rồi.”Tiết Vĩ Lâm vội nói, “Còn cần gì nữa?”

Cô hơi lo lắng, thời tiết rét như vậy, phải giữ ấm cho bệnh nhân mới ổn, nhưng xung quanh không có thứ gì có thể đắp được, cô không do dự, bắt đầu cởi áo khoác.

Tiết Vĩ Lâm vừa nhìn đã hiểu, nhanh chóng cởi của mình ra, đắp lên cho bệnh nhân, “Để tôi!”

Nguyễn Lưu Tranh nhìn anh ta, “Anh…”

“Tôi không sao, sức khỏe tốt, hơn nữa cho dù có bị cảm cũng không sao, cứu người quan trọng hơn! Em là con gái, sao có thể để em cởi?”

Nguyễn Lưu Tranh không nói gì thêm nữa, chỉ không ngừng xem thời gian, đợi xe cấp cứu.

Trong lúc cô trông coi bệnh nhân, bảo Tiết Vĩ Lâm đi hỏi xung quanh xem ai là người nhà của người này, nhưng mà, Tiết Vĩ Lâm hỏi một vòng cũng không có kết quả. Cô cẩn thận tìm trên người bệnh nhân, cũng không có cái gì chứng minh thân phận người bệnh.

Xe cấp cứu tới rất nhanh, nhưng, người nhà bệnh nhân vẫn chưa tìm được.

Tiết Vĩ Lâm rất phối hợp với cô, “Em đi theo đi, tôi đi cùng chú dì, đợi lát nữa đưa họ về nhà.”

Nguyễn Lưu Tranh suy nghĩ, dù sao cũng đến Bắc Nhã, dứt khoát đi cùng xe cấp cứu, chuyện này là cô gặp phải, nếu đã không có người nhà, đi theo đến bệnh viện cần hỏi gì cũng có người trả lời.

Cô trả áo cho Tiết Vĩ Lâm, “Cảm ơn anh!”

“Khách khí vậy! Mau đi đi!” Tiết Vĩ Lâm nhận lấy áo khoác, thúc giục cô.

Xe cứu thương gào thét rời đi.

Ở khoa cấp cứu bệnh nhân được xác định xuất huyết não, cuối cùng đưa đến ngoại khoa thần kinh.

Bác sĩ Trình đang trực ban, không tìm được người nhà, nhưng cũng lập tức cầm máu cho bệnh nhân, y tá trực ban thay phiên coi chừng ông ấy.

Lộn xộn một buổi chiều, cuối cùng bác sĩ Trình nói với Nguyễn Lưu Tranh, “Gọi các chủ nhiệm tới, không thể tiếp tục như vậy được.”



Trong cuộc sống bác sĩ Trình đã quen không đứng đắn, nhưng trong công việc lại cực kỳ nghiêm túc, thấy khuôn mặt nghiêm túc của anh ấy, Nguyễn Lưu Tranh biết, đủ thứ phiền phức đã tới.

Bác sĩ Trình gọi cho chủ nhiệm Lưu, Nguyễn Lưu Tranh thì cầm điện thoại di động gọi cho Ninh Chí Khiêm.

Sự bó tay của Trình Châu Vũ khiến cô cảm thấy sợ, cô đã vào bệnh viện mấy năm rồi, vẫn chưa trải qua chuyện bệnh nhân chết trên tay cô, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là ở ngoại khoa thần kinh, sau khi phẫu thuật bệnh nhân hôn mê không tỉnh thôi, mà bệnh nhân này không những nguy kịch, còn là phiền phức cô tự tay mang tới, xoay sở cùng bác sĩ Trình cả một buổi chiều, có lẽ vì nguyên nhân áp lực tâm lý, cô ngồi trên ghế không có chút sức lực nào.

Điện thoại vừa kết nối được, bên kia đã nhận, một tiếng êm ái, “Lưu Tranh?”

Trong phút chốc, cảm giác vô lực của cô vọt tới như đào núi lấp biển, lo lắng và bất lực hoàn toàn không hề che giấu, “Thầy Ninh! Anh ở đâu? Bác sĩ Trình mời anh lập tức đến bệnh viện.”

“Xảy ra chuyện gì? Em ở đâu?” Bên kia truyền đến tiếng đàn piano, khúc nhạc luyện tập đơn điệu.

“Em ở bệnh viện, vừa nãy em ở hội chùa gặp một bệnh nhân xuất huyết não, ngất tại chỗ, em đưa ông ấy đến bệnh viện chúng ta, nhưng tình hình bây giờ rất không tốt, bác sĩ Trình đang liên hệ với chủ nhiệm Lưu.” Cô sợ làm chậm trể thời gian, vội nói một hơi dài.

“Tôi đến ngay, em từ từ nói.”

“Không tìm thấy người nhà bệnh nhân…Xuất huyết số lượng nhiều..Dẫn lưu không có tác dụng.. Phải mở sọ…Trong đầu có nhiều khối u…gần mạch máu…còn có một cái gần hành não…vô cùng lớn…” Cô ngắt quãng nói ra kết quả kiểm tra.

“Tôi biết rồi, tới ngay, đừng lo lắng.” Anh còn chưa nói dứt lời, tiếng đàn piano đã ngừng lại, giọng Ninh Tưởng vang lên, “Bố, bố lại phải đến bệnh viện ạ?”

“Phải! Ninh Tưởng con tự…”

Sau đó, điện thoại bị cắt đứt, cô vẫn chưa nghe rõ anh muốn Ninh Tưởng tự làm gì.

Rất nhanh, các bác sĩ chính trong khoa đã đến đông đủ, họp khẩn cấp. Nguyễn Lưu Tranh ngồi ở một góc, nghe mọi người mỗi người một ý, cô không có quyền lên tiếng, cô chỉ là một học sinh bồi dưỡng.

Sau một phen thảo luận, Ninh Chí Khiêm rất quả quyết, “Phẫu thuật để tôi làm.”

Chủ nhiệm Lưu lập tức phủ quyết, “Không thể làm! Giữ vững điều trị, tìm một phương án điều trị thích đáng. Mặt khác, báo cảnh sát, tìm người nhà bệnh nhân.”

“Chủ nhiệm Lưu, phương án thích đáng chính là phẫu thuật, chúng ta đều biết!” Ninh Chí Khiêm kiên trì.

Nhất thời, tất cả mọi người tham dự thảo luận đều im lặng.

“Bác sĩ Ninh, tôi biết cậu còn trẻ nhiều nhiệt huyết, tôi cũng biết kỹ thuật của cậu giỏi, nhưng xin cậu gặp chuyện thì tỉnh táo một chút, không được kích động như vậy! Bây giờ còn không tìm được người nhà bệnh nhân, không có người ký tên, cậu phẫu thuật thế nào? Nếu là một phẫu thuật độ khó ít thì tôi cho cậu làm luôn! Tốn cái gì tôi sẽ mang bát tô đi trước chịu mắng giúp cậu! Chúng ta là bác sĩ, trị bệnh cứu người là thiên chức của chúng ta, ok? Nhưng phẫu thuật nguy hiểm như vậy, không có người nhà ký tên cậu làm kiểu gì? Cậu không thể chờ một chút à?” Chủ nhiệm Lưu lớn tiếng răn dạy anh.

“Đợi đến lúc tìm được người nhà, rất có khả năng muốn cứu cũng không cứu được!” Mặt anh lạnh lùng, từng chữ nói ra rất mạnh mẽ.

“Vậy chúng ta cũng cố gắng hết sức rồi!” Chủ nhiệm Lưu càng lớn tiếng ném trả lại.



“Nhưng rõ ràng chúng ta không cố gắng hết sức!” Đây là anh muốn cãi nhau với chủ nhiệm Lưu…

“Có!” Chủ nhiệm Lưu đập bàn một cái, “Bệnh nhân và người nhà có quyền chọn làm phẫu thuật hoặc không! Tình huống kiểu này của bệnh nhân, bảo trì điều trị, tìm được người nhà rồi chúng ta thương lượng tiếp, huống chi, u và xuất huyết đã đến nông nỗi này, tỉ lệ phẫu thuật thành công là bao nhiêu? Không phải không có bệnh nhân lựa chọn từ bỏ!”

“Nhưng chúng ta không có quyền quyết định từ bỏ thay bệnh nhân! Không có ai dễ dàng từ bỏ sinh mạng! Chúng ta là bác sĩ! Rõ ràng còn có hy vọng để bệnh nhân sống tiếp, sao chúng ta phải thay bệnh nhân tuyên bố cái chết cho họ?! Chú cũng nói, chức trách của chúng ta là trị bệnh cứu người, từ lúc nào chúng ta có quyền từ bỏ sinh mạng?”

Nguyễn Lưu Tranh rất ít khi thấy anh kích động như vậy, thậm chí trước giờ chưa từng nghe anh to tiếng, dõng dạc hùng hồn đối chọi gay gắt với chủ nhiệm Lưu, tiếng vang trong phòng hội nghị rộng rãi chấn động màng nhĩ của mọi người, ong ong vang dội.

Chủ nhiệm Lưu cũng tức giận, chỉ thiếu nước đập bàn thôi, “Bác sĩ Ninh! Cái gì gọi là từ bỏ sinh mạng? Chẳng qua chỉ là chọn phương pháp điều trị khác thôi! Cậu có tự tin cam đoan phẫu thuật của cậu thành công một trăm phần trăm không? Cậu có thể đảm bảo người bệnh có thể sống tiếp sau khi xuống bàn phẫu thuật của cậu không?”

Không có bác sĩ nào dám cam đoan…

Nguyễn Lưu Tranh nhìn về phía Ninh Chí Khiêm, trên khuôn mặt kiên định của anh viết đầy quyết tâm và kiên trì.

“Nếu như không làm phẫu thuật ông ấy sẽ đi theo hướng tử vong! Ngày mai hoặc ngày kia! Hoặc là hôm sau nữa!”

Chủ nhiệm Lưu tức giận phất tay, “Vậy cũng không giống nhau! Không giống với việc chết trên bàn phẫu thuật của cậu! Bác sĩ chúng ta không tác động! Mà là cố hết năng lực rồi! Tôi nói rồi, chúng ta có thể áp dụng phương pháp bảo thủ! Tìm được người nhà thì thương lượng phẫu thuật!”

“Nếu như vẫn không tìm được thì sao? Đây không phải là hành động, qua mỗi một ngày thì hy vọng sống sót của bệnh nhân ít đi bao nhiêu phần trăm?! Phẫu thuật mới là phương án điều trị tốt nhất! Huống chi ông ấy sẽ không chết trên bàn mổ của tôi! Ninh Chí Khiêm này còn chưa có bệnh nhân nào chết trên bàn phẫu thuật!”

“Ngông cuồng!” Chủ nhiệm Lưu giận dữ, “Nhiều năm như vậy uổng công cậu học hành?! Cậu bao nhiêu tuổi tôi bao nhiêu tuổi? Phẫu thuật cậu làm nhiều hay phẫu thuật tôi làm nhiều? Vậy mà dám nói lời ngông cuồng như vậy? Nếu như ca phẫu thuật này xảy ra vấn đề, tìm ra người nhà rồi, thao tác của cậu cậu phù hợp quy định, cậu ăn nói với người nhà họ thế nào? Ăn nói với bệnh viện ra sao? Người nhà muốn chúng ta chịu trách nhiệm, ai tới gánh?”

“Tôi chịu trách nhiệm!” Anh cũng tức giận, đứng lên nói, “Trách nhiệm? Tôi chỉ biết trách nhiệm của tôi khi cầm dao giải phẫu là trị bệnh cứu người! Không phải ăn nói cho ai cả! Muốn nói rõ, tôi chỉ cần ăn nói với lời thề lúc bước chân vào nghề này! Tôi không làm được việc mở mắt nhìn bệnh nhân dần dần mất đi sinh mệnh trước mắt tôi, mà tôi rõ ràng có thể cho họ hy vọng để sống tiếp lại không làm gì! Phẫu thuật tôi làm, trách nhiệm tôi gánh! Trình Châu Vũ, Ngô Tuyền! Chuẩn bị mở họp thảo luận phương án phẫu thuật! Tiến hành kiểm tra trước phẫu thuật cho bệnh nhân thêm một bước nữa! Thông báo hội chẩn với khoa gây mê! Mời các chuyên gia ở các khoa liên quan khác tham gia hội chẩn!”

Nói xong, chỉ nghe thấy tiếng ghế bị đẩy ra vang lên, anh rời khỏi chỗ đi ra ngoài phòng họp.

Nguyễn Lưu Tranh bị tiếng vang này làm chấn động từ trên ghế giật mình.

Bác sĩ Trình và bác sĩ Ngô nhìn nhau, yên lặng theo anh ra ngoài.

Chủ nhiệm Lưu nhìn hai người họ, tức giận chỉ theo bóng lưng, “Hai người các cậu….”

Cuối cùng bất đắc dĩ, dùng sức đập bàn một cái, “Ninh Chí Khiêm! Cậu… cái tên hỗn xược! Cậu cho rằng là cắt bao bì sao? Cậu chịu trách nhiệm!”

Nguyễn Lưu Tranh lặng lẽ đứng lên, chuẩn bị chuồn ra khỏi phòng hội nghị, lại nghe thấy một tiếng vang rất lớn, chủ nhiệm Lưu ném thứ gì đó, ” Các người còn ngồi đó làm gì? Tan họp!”

Vốn dĩ các bác sĩ khác còn đang ngồi, nghe thấy ông ấy nói vậy cũng lặng lẽ rời đi.

Một phó chủ nhiệm ở lại vỗ vỗ ông ấy, “Anh Lưu, đừng tức giận, lúc chúng ta còn trẻ không phải cũng giống cậu ta sao.”

Chủ nhiệm Lưu thở dài, “Haiz, tôi đi tìm lãnh đạo bệnh viện ký tên, không thể thiếu được vẫn là tôi chịu trách nhiệm. Tên tiểu tử này ngay cả một câu tử tế không nói được!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.