Nghe nói có bác sĩ đến, mấy người mới thả người đó xuống.
Nguyễn Lưu Tranh cẩn thận giúp họ đặt người đó nằm ngang, nhẹ nhàng để đầu ông ấy hướng qua một bên, mau chóng mà nhẹ nhàng nới lỏng cổ áo và dây lưng của ông ấy.
Bệnh nhân hôn mê, phát ra tiếng ngáy, cô tìm khăn giấy từ trong túi, nhẹ nhàng kéo đầu lưỡi của ông ấy ra.
Trong túi còn một gói khăn ướt, cô cũng mở ra, dùng khăn ướt phủ lên đầu ông ấy.
Tiết Vĩ Lâm đứng bên cạnh cô, cô hỏi, “Gọi điện thoại rồi chứ?”
“Gọi rồi.”Tiết Vĩ Lâm vội nói, “Còn cần gì nữa?”
Cô hơi lo lắng, thời tiết rét như vậy, phải giữ ấm cho bệnh nhân mới ổn, nhưng xung quanh không có thứ gì có thể đắp được, cô không do dự, bắt đầu cởi áo khoác.
Tiết Vĩ Lâm vừa nhìn đã hiểu, nhanh chóng cởi của mình ra, đắp lên cho bệnh nhân, “Để tôi!”
Nguyễn Lưu Tranh nhìn anh ta, “Anh…”
“Tôi không sao, sức khỏe tốt, hơn nữa cho dù có bị cảm cũng không sao, cứu người quan trọng hơn! Em là con gái, sao có thể để em cởi?”
Nguyễn Lưu Tranh không nói gì thêm nữa, chỉ không ngừng xem thời gian, đợi xe cấp cứu.
Trong lúc cô trông coi bệnh nhân, bảo Tiết Vĩ Lâm đi hỏi xung quanh xem ai là người nhà của người này, nhưng mà, Tiết Vĩ Lâm hỏi một vòng cũng không có kết quả. Cô cẩn thận tìm trên người bệnh nhân, cũng không có cái gì chứng minh thân phận người bệnh.
Xe cấp cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-em-thich-toi/2596473/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.