Cô không biết anh muốn nói gì với cô, nhưng sau một ca phẫu thuật lớn như vậy, sau khi anh mệt bở hơi tai như vậy, anh vẫn có thể nhớ, nhất định là một chuyện rất quan trọng.
Mãi đến buổi chiều lúc ca ngày sắp tan làm, tất cả những công việc của ca phẫu thuật này mới coi như rốt cuộc làm xong.
Người chú ý toàn bộ hành trình, ngoài Nguyễn Lưu Tranh ra thì còn chủ nhiệm Lưu.
Hai người gặp nhau, vẻ mặt Ninh Chí Khiêm mệt mỏi rã rời, lúc này cũng không kiềm chế được, lại lộ ra một nụ cười không cần mặt mũi, nụ cười như vậy ngay cả Nguyễn Lưu Tranh cũng chưa thấy bao giờ, nhưng mà chủ nhiệm Lưu giống như tập mãi thành quen, nhìn anh chằm chằm, cuối cùng cũng phá lên cười.
Cười chán chê, chủ nhiệm Lưu vẫn hừ lạnh nói với giọng tức giận, “Trò giỏi hơn thầy rồi, thầy tức chết mất.”
Người lớn làm thầy, mặc dù lúc chủ nhiệm Lưu tới anh đã hết sức ưu tú, nhưng trong cuộc sống và công việc đã dạy anh không ít. Cũng là kiểu quan hệ đồng nghiệp vừa là thầy vừa là bạn, mới để anh có đôi khi tùy hứng như đứa trẻ như vậy, chí ít Nguyễn Lưu Tranh nhìn thấy cái nụ cười không cần mặt mũi đó của anh, lại nhớ tới Phạn Phạn kéo lê cái thân hình béo mập trên sàn nhà, ánh mắt đáng thương nhưng khuôn mặt lại xấu xa nhìn cô.
Đến lúc này, vẫn chưa có tin tức gì về người nhà bệnh nhân.
Bệnh nhân đã vào phòng chăm sóc đặc biệt, các y tá chăm sóc trông nom cẩn thận, không buông lỏng một chút nào.
Buổi tối mùa đông đến cực kỳ sớm, sắc trời bên ngoài đã bị bóng đen bao phủ từ lâu, cuối cùng cũng có thể về nghỉ ngơi.
Nguyễn Lưu Tranh chậm rãi đi cùng anh ra khỏi bệnh viện, đến lúc này, hai người họ đã hơn 30 tiếng đồng hồ không ngủ.
Cô đi về phía bãi đỗ xe theo thói quen, bị anh gọi lại, “Em đi đâu đấy?”
“Không phải lái xe về sao?” Cô chỉ chỉ hướng bãi đỗ xe.
“Tôi không lái xe nổi nữa đâu.” Anh đứng nguyên tại chỗ, “Bây giờ tôi ngồi xuống là có thể ngủ, ngủ ít nhất mấy tiếng không dậy, em có thể cõng tôi về nhà à?”
“Em…” Kỳ thực cô đi bộ cũng đang phải gắng gượng, chỉ sợ buông lỏng một chút sẽ lại ngủ mười bốn tiếng…”Em lái thử xem.”
“Được rồi! Tôi còn chưa sống đủ đâu!” Anh vẫy tay, “Qua đây.”
Cô không suy nghĩ nhiều, đi đến gần anh, “Làm gì?”
“Lúc trước tôi nói có chuyện muốn nói với em nhớ không?” Vẻ mặt anh nghiêm túc.
“Ừm.” Cô gật đầu.
“Không phải tôi bảo em về nhà sao? Em đợi làm gì? Em đợi thì có thể làm giúp tôi sao?”
Hóa ra là muốn mắng cô…
Cô nhớ tới ánh mắt đó của anh lúc lần thứ hai ăn đồ ăn trong tay cô, cô hiểu ý của anh, chẳng phải cảm thấy cô vất vả sao?
Cô bĩu môi, không để ý tới anh, quay đầu đi.
“Đứng lại!” Anh lên giọng ở phía sau.
Cô cũng không đứng lại, đi thẳng ra chỗ đỗ xe taxi chờ xe.
Người bắt xe không nhiều lắm, vừa may có một chiếc đến, sau khi dừng trước mặt cô, cô mở cửa lên xe, sau đó anh cũng lên cùng.
Cô liếc anh một cái, dù sao cũng tiện đường, liền nói địa chỉ nhà mình, nhưng mà anh cũng đồng thanh nói địa chỉ nhà anh.
“Rốt cuộc là đi đâu?” Tài xế hỏi.
Anh lại lần nữa nhấn mạnh nhà anh, sau đó nhìn cô, “Bố mẹ tôi đưa Ninh Tưởng về nhà ông bà rồi.”
Trong nháy mắt cô đã hiểu, ngạc nhiên, “Lại muốn em nấu mì cho anh?”
“Vất vả rồi, cô người làm phải qua mười lăm mới quay lại.” Anh nâng cánh tay trái lên, kéo cửa kính xe ở bên cô, nhưng vừa nhấc lên, anh lại nhíu mày, kêu nhẹ một tiếng.
Đau tay trái chứ gì….
Cô nhăn mặt không lên tiếng.
Coi như là đồng ý đi.
Buổi chiều lúc phẫu thuật thành công, vui quên cả hình tượng, anh ngã trên người cô, cô xoa bóp cánh tay cho anh, đều không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng bây giờ hai chữ ‘chồng trước’ lại xuất hiện trong đầu cô, kiểu gì cũng cảm giác không được tự nhiên.
Anh nhìn chằm chằm ấn đường đang nhíu chặt của cô, thấp giọng hỏi, “Không tự nguyện?”
Cô lườm anh một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thực sự không tự nguyện?” Anh vẫn truy hỏi.
“Không tự nguyện thì sao?” Cô xoay đầu lại, giọng nói hơi bất mãn.
“…” Anh nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Lần sau tôi cũng giúp em làm một chuyện tôi không tự nguyện.”
“…” Ai cần!
Rốt cuộc vẫn bị anh mang về nhà anh, vừa vào cửa, anh nói, “Vẫn muốn ăn trứng kiểu lần trước, bát lớn nha.”
“…” Yêu cầu nhiều thật đấy…
Cô cau mày, trợn mắt, anh hoàn toàn không nhìn thấy hay là thế nào? Đi thẳng lên lầu.
Đồ không có lương tâm! Cô cũng rất mệt đây này!
Vẫn đi đến nhà bếp, nhanh nhẹn xào thịt! Nấu mì! Hấp trứng!
Sau khi giải quyết xong tất cả, hình như nghe thấy anh gọi tên cô trên lầu.
Cô tắt bếp đi ra, quả thực là đang gọi cô, hơn nữa còn là từ trên lầu truyền tới.
Cô chạy lên lầu, không thấy bóng người, nhưng vẫn truyền đến tiếng ‘Lưu Tranh’, hóa ra đang ở trong phòng.
Cô đi về phía trước, lúc đến cửa phòng thì dừng chân lại.
Sau khi quay về không phải lần đầu tiên cô đến Ninh gia, nhưng lại là lần đầu tiên lên lầu, càng là lần đầu tiên đến gần phòng của họ trước kia.
Phòng ngủ khác với phòng khách, tương đối mà nói đó là chỗ có quá nhiều điều riêng tư, cô đến cửa phòng, giường trong phòng, đồ dùng cá nhân, còn có anh vừa mới tắm xong, mái tóc còn ướt rượt, giống như một bóng ma vô hình, bao phủ về phía cô.
Chỉ may là anh đã mặc quần áo, đôi mắt trong trẻo sau khi tắm xong như mưa mùa xuân thấm ướt, sáng như ngọc, mùi sữa tắm cực kỳ nhạt, lại chẳng hiểu sao, khiến cô ngửi thấy mùi hormone.
Chính anh dường như không phát hiện ra mấy thứ này, vừa lau tóc vừa đi đến gần, hỏi cô, “Em có muốn tắm không?”
Một giọt nước từ tóc anh bay qua, rơi trên mặt cô, dường như cô nghe thấy một tiếng xèo, giống nước bắn trên cục sắt đã nung đỏ.
Cô đỏ mặt, có hơi hoảng loạn, “Không…không tắm! Em không có quần áo thay.”
“Có.” Anh lại thả lỏng mãn nguyện, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa khuôn mặt còn nghiêm túc, “Toàn bộ quần áo em vẫn ở đó.”
“…” Vậy cũng không tắm! Tắm trong nhà chồng trước?! Vừa nghĩ đến chuyện này, cô lại không khống chế được màu đỏ trên mặt tăng thêm mấy phần.
Anh khịt mũi một cái, nhìn chằm chằm mặt cô, “Chỉ là tôi….ngửi thấy mùi gì là lạ.”
“Anh bớt nói linh tinh đi!” Chẳng qua là một đêm qua thôi mà, sao có thể có mùi?
“Vẫn nên tắm rửa đi, dù sao cũng từ bệnh viện về.” Anh nghiêm túc nói một câu, sau đó đi xuống lầu, “Tôi đi ăn mì.”
Cô không có ý định tắm, ăn mì xong cô sẽ về, nhưng căn phòng này, giống hệt như trước đây…
Cô không khống chế được bước chân của mình, chậm rãi đến gần. Bàn, cô đã từng nằm bò trên đó ôn bài, viết thư cho ông già Nô-en, gặp phải vấn đề gì thì sẽ hết lần này tới lần khác quấy nhiễu anh lừa anh giảng giải; Giường, cô và anh đã từng….
Những hình ảnh đó không thể không nghĩ.
Bàn trang điểm của cô, mở ngăn kéo ra, bên trong có những mỹ phẩm dưỡng da cô còn dùng dư, đã hết hạn sử dụng lâu rồi, còn có một lọ sơn móng tay lúc cao hứng lên mua, sau đó bị anh trách mắng nên chưa dùng, bây giờ khô rồi nhỉ?
Cửa phòng tắm vẫn đang mở, khí nóng nhàn nhạt.
Cô không dám đến gần, dù là đứng như vậy, cũng đã có thể cảm nhận được hơi nước đang dần dần tập kích cô, bao phủ, nóng lên, trong phòng tắm tất cả đều là mùi hương và nhiệt độ của anh, tiếng tim đập được phóng đại vô số lần, giống như đang cầm ống nghe nghe bệnh, chấn động làm chân cô như nhũn ra.
Bước nhanh rời đi, nhớ đến lời anh nói, quần áo cô đều còn đó, nhưng cũng không nghĩ vào tiếp phòng thay đồ, vội vội vàng vàng chạy xuống lầu.
Anh đã bưng mì và trứng đặt lên bàn, mới chỉ một lát như vậy, một bát trứng to đã bị anh ăn một nửa, thấy cô xuống, gật đầu nói, “Ăn trước đi.”
Trên người cô lại có một tầng mồ hôi!
Mặt cũng nóng bừng!
Cúi đầu ngồi xuống đối diện anh, không ngẩng đầu lên bắt đầu ăn mì.
Cũng may anh đang tập trung ăn uống, không chú ý đến sắc mặt cô, càng không biết cô ở trên lầu suy nghĩ nhiều thứ linh tinh như vậy.
“Ăn trước đi, ăn xong tôi còn chút việc nói với em.” Anh nói.
Cô sững người, còn nói nữa? Ăn xong cô muốn về nhà ngủ! Cô sắp không chịu nổi rồi! Lúc nấu mì suýt chút nửa ngủ gật đó! “Anh không ngủ sao?”
“Một lát nữa, nói xong thì ngủ.”
“…” Anh nói xong thì được ngủ, em còn phải đi về đấy!
Ngay cả mì cũng trở nên không còn chút mùi vị nào, cô như nhai sáp nến, anh cũng đã ăn xong, đang chờ cô.
Cô vừa muốn dọn dẹp bát đũa, anh nói, “Không cần dọn dẹp, qua đây.”
“…” Cô đi theo anh đến phòng khách.
“Ngồi xuống đi.” Anh chỉ chỉ sô pha, đưa cho cô một tờ giấy, một cây bút, “Lần trước em viết mấy cái chi tiết nhỏ đấy vẫn còn mấy chỗ phải sửa, em nghe rồi ghi lại một chút, về có thời gian rảnh thì sửa.”
“…” Cô đột nhiên muốn tạo phản, cho dù là thầy cũng đừng tàn ác với người khác như thế chứ!
Anh còn đưa cho cô một tập giấy cứng, để cô đệm phía dưới…
Cô nhìn anh chằm chằm, nhất thời cảm thấy lúc trước cô cho rằng lúc anh tắm gọi xong nhìn ánh mắt vô cùng sáng nhất định là ảo giác, bây giờ nhìn có chỗ nào sáng? Rõ ràng là không tốt mà…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]