Tiết Vĩ Lâm cho rằng cô muốn dùng độ dài ngắn của thời gian để cân nhắc độ nông sâu của tình cảm, “Lưu Tranh, đây không phải vấn đề thời gian, có người, ở bên nhau cả đời cũng không thể yêu, có người, chỉ cần một cái liếc mắt đã đủ dùng cả đời.”
Nguyễn Lưu Tranh cười khổ, “Phải, có người ở bên nhau cả đời cũng không thể yêu.”
Tiết Vĩ Lâm chưa từng thấy cô như vậy, trong đôi mắt luôn tràn đầy ý cười ngày thường nay toàn là buồn bã ủ rũ, trong đó cất giấu một câu chuyện.
Ngực anh ta đau nhói, “Lưu Tranh…Ý em là nói với tôi, cả đời này em cũng không thể yêu tôi?”
Cô nhớ đế lúc cô quyết định gả cho người nào đó, mẹ chồng trước của cô nói với cô, con đường hôn nhân rất dài, cũng rất vất vả, sợ cô không đủ sức.
Lúc đó, cô không cho là đúng, cảm thấy một đời không dài, vừa vặn chính là thời gian cô yêu anh.
Chỉ là sau đó, ai còn dám xem thường cả đời?
Sự trầm mặc không nói của cô chính là đáp án, không cho người ta hy vọng được, thì khiến anh ta tuyệt vọng đi, dù sao cũng tốt hơn để anh ta đi vào con đường của mình.
Anh ta hít sâu, “Lưu Tranh, tôi chỉ muốn hỏi em mấy vấn đề. Thứ nhất, sau khi kết hôn em có thể trung thủy với chồng không?”
Đây là vấn đề gì? Lẽ nào nhìn cô giống kiểu phụ nữ dễ dàng thay đổi? Sự không vui của cô lập tức biểu hiện lên trên mặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-em-thich-toi/2596467/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.