“Tưởng Tưởng, để cô xem tay con, đỡ hơn chút nào không?” Nguyễn Lưu Tranh ngồi xổm xuống, vươn tay về phía Ninh Tưởng.
Ninh Tưởng ngẩng đầu nhìn bố một chút, mới đưa tay ra, thanh âm non nớt nói, “Sắp khỏi rồi ạ.”
Nguyễn Lưu Tranh nắm tay cậu, nhìn dấu răng bị cắn đó, rất khó chịu, “Xin lỗi Tưởng Tưởng, cô xin lỗi con, cũng thay Phạn Phạn xin lỗi con, đau không?”
Ninh Tưởng lắc lắc đầu, “Không đau.”
Lưu Tranh bèn lấy một món đồ chơi ra dỗ cậu bé, “Tưởng Tưởng thích chơi xe ô tô này không?”
Ninh Tưởng nhìn thấy đầy đồ đạc trên đất, biết là đồ tặng mình, lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn bố, lễ phép nhận lấy, “Thích, cảm ơn ạ.”
Nguyễn Lưu Tranh âm thầm thở dài, có thứ gì đó, lặng lẽ trượt đi giữa cô và Ninh Tưởng.
Ôn Nghi nghe thấy giọng nói cũng đi ra, thấy là cô, cười nói, “Lưu Tranh đến à con! Sao lại đứng ngoài cửa, mau vào ngồi đi! Tưởng Tưởng, mẹ đến sao không mời mẹ ngồi? Không phải con nhớ mẹ sao?”
Ninh Tưởng không nói.
“Vào ngồi đi.” Ninh Chí Khiêm dắt tay Ninh Tưởng, giọng dịu dàng nói.
Nguyễn Lưu Tranh bị Ôn Nghi kéo vào, bằng không thì thật đúng là cảm thấy hơi lúng túng, cảm giác lần này khác với bất kể lần nào trước đó cô đến Ninh gia, giống như có một bức tường vô hình nào đó, ngăn cô ở ngoài.
Anh rót cho cô một ly nước, đặt trên bàn trà.
Cô chợt nhớ tới cảnh mấy ngày trước cô theo anh về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-em-thich-toi/2596463/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.