Tại cao ốc Thịnh Cẩn, Hứa Gia Văn ngồi ở phòng tiếp khách rất lâu, thư ký đã thay cho anh một cốc café mới. Cậu hiện tại đã đợi được 2 tiếng đồng hồ, trong lòng cậu đã chửi 7749 lần Lục Bạch Cẩn, nếu không phải đến nhờ người ta cậu thật sự cũng chẳng muốn đến cái chỗ này một chút nào.
Hứa Gia Văn thật sự tức giận, cậu nới chiếc cà-vạt trên cổ cầm thêm chiếc áo khoát của mình đứng dậy nói với thư ký bên cạnh.
"Thật thất lễ, tôi còn có việc hôm khác sẽ đến xin lỗi với Lục tổng"
Giọng nói êm tai cùng nụ cười mỉm khiến cho cô thư ký bên cạnh thất thần một chút, sau đó vô thức gật gật đầu.
"Được... được, tôi tiễn ngài"
Mà lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, người đàn ông mang theo một cổ khí lạnh trên người bước vào.
"Thế nào, chẳng phải muốn tìm anh hay sao? Vì sao lại muốn đi? Hửm"
Theo giọng nói của người đàn ông Hứa Gia Văn quay đầu lại nhìn anh nở một nụ cười châm biếm
"Lục tổng bận rộn nên tôi muốn rời đi, hôm khác sẽ đến bàn việc sau"
"Cô đi ra ngoài trước đi, không có sự cho phép của tôi không để ai được tiến vào"
Lục Bạch Cẩn hướng thư ký của mình ra lệnh, nữ thư ký nhìn tổng tài nhà mình một cái sau đó đáp lại rồi lui ra ngoài sau đó khép cửa lại.
Lục Bạch Cẩn tiến đến trước mặt Hứa Gia Văn ánh mắt đen láy lạnh lùng nhìn Hứa Gia Văn nhưng bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-em-noi-chung-ta-khong-chung-duong/3078103/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.