—— Cậu ấy đang giơ ngón tay cái với cậu.
Làm sao Cao Vũ biết được nữ thần của mình có thể gạt người như vậy? Sự hiểu biết của anh ta về Nhan Chỉ Lan đến từ Tiêu Nhược Yên, trong suy nghĩ của anh ta, Nhan Chỉ Lan vẫn luôn là kiểu thần tiên một thân lụa trắng, đứng dưới ánh trăng, là kiểu tiên nữ nhẹ nhàng không dính khói lửa trần gian.
Anh ta thấp giọng nói tiếp: "Trong nhà của cậu ấy, mấy năm nay, ngoại trừ tớ mặt dày mày dạn đi vào, ngay cả Tổng giám đốc Từ muốn đi lên uống trà, cậu ấy cũng không đồng ý."
Nhan Chỉ Lan nghe vậy, trong lòng khẽ giật mình. Nàng nhìn Cao Vũ, Cao Vũ chớp chớp mắt với Tiêu Nhược Yên ở đằng xa: "Trong phòng của cậu ấy, đều là tranh vẽ cậu."
Tiêu Nhược Yên có lẽ chính là kiểu người sinh ra vì nghệ thuật trong miệng mọi người.
Để giải trí và thư giãn, người khác đều xem TV và lướt điện thoại, còn cô ngoại trừ âm nhạc, chính là vẽ tranh.
Trong phòng cô đều là Nhan Chỉ Lan, bộ dáng nàng mỉm cười, bộ dáng nàng nhíu mày, bộ dáng nàng chớp mắt tinh nghịch, bộ dáng nàng đánh đàn dương cầm...
Lúc đó, Cao Vũ vô cùng không hiểu: "Sao cậu lại vẽ nhiều bức như vậy?"
Tiêu Nhược Yên nhàn nhạt: "Đa số ảnh chụp thời học sinh đều bị mẹ tớ hủy rồi."
Cao Vũ nghe xong, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Anh ta xem qua những bức tranh Tiêu Nhược Yên vẽ bộ dáng của Nhan Chỉ Lan, rất chăm chú. Đôi khi, trong tay sẽ cầm một ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-co-con-yeu-nang/394428/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.