—— A Yên, cậu chạy cái gì? Lời cậu nói còn tính hay không?
Một câu nói làm cho Tiêu Nhược Yên như bị điểm huyệt, không dám cử động.
Hai người đang ở phòng ngủ, chỉ mở một ngọn đèn ngủ, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, càng thêm mập mờ.
Khuôn mặt của Tiêu Nhược Yên hơi đỏ bừng, ngay cả cổ và xương quai xanh cũng đỏ lên, trước khi tắm, hơi nóng nhàn nhạt trong lòng lại lan tràn.
Cô cúi đầu, bẽn lẽn cắn môi một lúc rồi quay sang nhìn Nhan Chỉ Lan.
Nhan Chỉ Lan mỉm cười nhìn cô, khao khát trong mắt không thèm che giấu, hai người muốn ở bên nhau cả đời, sớm muộn gì cũng phải đi đến một bước kia, không phải sao?
Trong xã hội táo bạo này, hai người hoàn toàn là kiểu người đơn thuần.
Một người tâm tư đều dồn vào sự nghiệp, thậm chí còn không biết BCS ngón tay.
Một người giãy giụa giữa giấc mộng và hiện thực, ngay cả suy nghĩ thật ra cũng chỉ là ảo tưởng.
Nghĩ đến đây, Tiêu Nhược Yên cảm thấy đau xót, cô nhìn Nhan Chỉ Lan, đưa tay lên từ từ đặt vào thắt lưng của áo ngủ.
Áo ngủ tơ tằm mà Tiểu Nhan chọn cho cô rất phù hợp với hình tượng của cô, sạch sẽ đơn giản, mang theo một nét lạnh lùng khắc sâu.
Rút thắt lưng bên hông ra, Tiêu Nhược Yên nhìn Nhan Chỉ Lan, áo ngủ giống như nước, trượt xuống theo đường cong yểu điệu quyến rũ của cơ thể cô. Cô nhìn nàng, ánh mắt ngượng ngùng mang theo sự kiên định và nóng bỏng.
Trong ánh nhìn của cô, có ngàn vạn phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-co-con-yeu-nang/394425/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.