Những món vương vãi trên sàn là món quà Lan Lan tặng cho Nhan Chỉ Lan nhân ngày Nhà giáo.
Thực sự quá...
Vừa rồi không khí trong xe vẫn còn ngây ngô ngọt ngào như thời học sinh, bây giờ ngay khi món quà của Lan Lan xuất hiện, lập tức từ 18 tuổi kéo đến 28 tuổi, không khí tràn ngập hương vị hormone.
Tiêu Nhược Yên xấu hổ, những năm qua cô chỉ tập trung vào công việc và cố gắng kiếm tiền, căn bản không có thời gian để ý đến những thứ này. Nếu không nhìn thấy dòng chữ, cô cũng không biết đây là thứ gì.
Hai người không còn trẻ nữa, mà đã trưởng thành.
Khuôn mặt của hai người phụ nữ đều giống như cua nấu chín.
Nhan Chỉ Lan cúi đầu cắn môi, trong lòng tràn đầy hỗn loạn. Xa cách nhiều năm như vậy, nàng đã trải qua rất nhiều rất nhiều, cũng đã thay đổi rất nhiều.
Điều duy nhất không thay đổi chính là tình yêu sâu đậm dành cho Tiêu Nhược Yên.
Yêu đậm sâu, đương nhiên nàng sẽ muốn cô, sẽ khao khát mọi thứ thuộc về cô.
Nhưng mà...
Nhan Chỉ Lan len lén nghiêng đầu nhìn Tiêu Nhược Yên, ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào, khuôn mặt của cô cũng phủ một lớp trắng nhạt, đôi mắt hơi buông xuống.
Đối với người ngoài, Tiêu Nhược Yên vẫn luôn là người lạnh lùng.
Thậm chí hồi cấp ba, một số bạn học đã không thể nói chuyện với cô trong suốt một học kỳ.
Cô rất ít khi thể hiện cảm xúc, đa phần là yên lặng soạn nhạc đánh đàn, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới âm nhạc.
Khi cô sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-co-con-yeu-nang/394420/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.