—— Đừng nói chuyện, để tớ ôm cậu một cái.
Thân thể Nhan Chỉ Lan thả lỏng, Tiêu Nhược Yên ôm chặt lấy nàng. Những đau thương và ủy khuất mà cô phải chịu đựng trong nhiều năm cứ thế tuôn ra, nước mắt của cô thấm ướt quần áo của Tiểu Nhan.
Từ nhỏ, Tiêu Nhược Yên đã là một người có lòng tự trọng cực cao, chưa từng cúi đầu trước người khác, huống chi là tùy tiện rơi nước mắt. Bây giờ, trở về mới có mấy ngày, cô gần như đã khóc cạn hết nước mắt của cả đời này.
Tiểu Tiểu co ro trong tổ ấm của mình, nghiêng nghiêng đầu mũm mĩm nhìn hai người, đôi mắt đen lúng liếng đảo quanh.
Nhan Chỉ Lan xoay người lại, ôm Tiêu Nhược Yên vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô.
Không hỏi tại sao
Không nói gì cả.
Chỉ để cô tùy ý bộc lộ cảm xúc.
Cái ôm nhẹ nhàng như vậy, hơi thở thơm tho như vậy, nhiệt độ cơ thể yên tâm như vậy, chỉ có Tiểu Nhan mới có thể cho cô.
Tiêu Nhược Yên khóc một lúc lâu, hai mắt sưng lên, cô đi vào toilet rửa mặt.
Khi cô bước ra, Tiểu Nhan đang đeo tạp dề đã chuẩn bị xong các món ăn và bưng lên bàn.
"Lại đây nếm thử đi."
Nhan Chỉ Lan đã bày chén đũa xong, Tiêu Nhược Yên đi tới. Cô cúi đầu cầm đũa lên, mắt mũi đỏ hoe, làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
"Rất ngon."
Tiêu Nhược Yên nếm thử một miếng, đối diện với ánh mắt của Nhan Chỉ Lan. Tiểu Nhan mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Ngon thì ăn nhiều một chút."
Hình ảnh như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-co-con-yeu-nang/394418/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.