Tiêu Nhược Yên cách Nhan Chỉ Lan một khoảng. Cô không thể nghe rõ nàng đang nói gì với bà chủ sạp thức ăn, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt nàng.
Rất đẹp, gió xuân mười dặm không bằng nàng.
Trái tim chết lặng từ lâu của Tiêu Nhược Yên được giải tỏa từng chút một, nhảy lên dữ dội vì sức hút của Nhan Chỉ Lan, cũng giống như thời niên thiếu.
Thời trung học, Nhan Chỉ Lan là người được sống trong nhung lụa điển hình. Bàn tay chơi đàn dương cầm được bảo vệ cẩn thận, đừng nói đến việc mua thức ăn, khi vừa đến ký túc xá, nàng không phải làm bất cứ việc gì.
Để bảo vệ đôi tay của nàng, Nhan Phong không cho nàng làm những dạng công việc như giặt giũ, làm việc nhà hay nấu một bữa ăn đơn giản. Thậm chí đối với việc lúc trước con gái đề nghị sống ở ký túc xá trường, ông ta cũng kiên quyết không đồng ý.
Sau khi chuyển đến, Nhan Chỉ Lan mới bắt đầu giả vờ làm một chút việc nhỏ. Nàng luôn xuất hiện trước mặt Tiêu Nhược Yên với hình ảnh "hoàn hảo" nhất, không muốn suy giảm.
Nhưng có một lần sau khi ăn mì do nàng nấu, Tiêu Nhược Yên luôn mỉm cười thần bí "một lời khó nói hết" như Mona Lisa. Nhan Chỉ Lan dường như được Tiêu Nhược Yên cung phụng, cưng chiều như công chúa nhỏ.
Giặt giũ đồng phục, quần áo, chuẩn bị bữa ăn đơn giản. Đôi tay của Tiêu Nhược Yên không chỉ đánh đàn guitar giỏi, mà ở các khía cạnh khác cũng thế. Ngay cả khi đèn trong nhà vệ sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-co-con-yeu-nang/394416/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.