—— Tớ muốn lên giường với cậu ấy.
Chưa bao giờ biết rằng tỉnh rượu có thể nhanh như vậy.
Lan Lan lập tức tỉnh táo, không chỉ tỉnh táo lại mà mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng trên sống lưng. Cô ấy mở to mắt nhìn Nhan Chỉ Lan đầy hoài nghi, lại quay đầu nhìn Tiêu Nhược Yên.
Nhìn Tiểu Nhan, nhìn Nhược Yên.
Nhìn Nhược Yên, nhìn Tiểu Nhan.
......
Lặp đi lặp lại nhiều lần như người máy, Tiêu Nhược Yên cau mày nghi hoặc nhìn cô ấy.
Ánh mắt đó của Lan Lan là thế nào?
Sao lại sắc như vậy?
Khuôn mặt trắng như sứ của Nhan Chỉ Lan bị nhuộm đỏ, nàng vươn tay nhanh chóng cố định Lan Lan đầu: "Đừng nhìn."
Lan Lan bị sốc.
Cô ấy mở to mắt nhìn Nhan Chỉ Lan: "Không phải... không phải hai cậu đã tách ra từ năm lớp 12 rồi sao??? Chưa bao giờ gặp lại?"
Đôi mắt Nhan Chỉ Lan bình tĩnh như nước: "Ừm, điều đó cũng không ngăn được tớ yêu cậu ấy."
Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp!!!
Trong đầu Lan Lan đang nổ pháo, bộ não trước giờ không có gân của cô ấy phát triển nhanh chóng.
Mười năm, hai người mười năm không gặp, điều này có nghĩa là gì?
Lão Tứ nhà họ, tiên nữ Ức Đức, hoa khôi của trường được vô số người theo đuổi mà không được, muốn ngủ với Lão Nhị nhà họ, nghĩ suốt mười năm!!!
Nghĩ suốt mười năm ròng rã!!!
Nhan Chỉ Lan là một người thông minh sắc sảo. Nàng nhìn ánh mắt quỷ quyệt biến hóa của Lan Lan, ửng đỏ trên mặt nhanh chóng lan đến mang tai, cuối cùng cổ cũng đỏ bừng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-co-con-yeu-nang/394411/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.