Mộc Mộc chạy trối chết.
Cô chạy thẳng về nhà, vào phòng, chôn đầu vào gối, mặc kệ ba mẹ ở bên ngoài gõ cửa hỏi thế nào cũng không trả lời.
Câu nói kia của Trầm Ngang khiến cô vô cùng xúc động -- không có thử qua, em làm sao biết được giữa chúng ta là không thể?
Rất quen thuộc, vài năm trước cô cũng từng nói câu này với một cậu bé.
Một chữ cũng không sai.
Nhưng cậu bé kia vẫn xoay người rời đi, để lại một mình cô giữa biển người mênh mông.
Thậm chí lúc đó không thể xem như là một câu chuyện tình yêu, bởi vì cậu bé kia lý trí đến đáng sợ, hai người còn chưa bắt đầu thì đã chấm dứt.
Tuy rằng đã qua ba năm, nhưng đêm khuya ngủ mơ, Mộc Mộc vẫn nhớ tới câu nói của mình đêm đó, khi cậu bé xoay người rời đi thì cô mới lặng lẽ rơi nước mắt.
Mà tối nay, những lời này lại từ miệng Trầm Ngang nói ra đã vô tình khơi dậy muôn vàn cảm xúc trong trái tim cô, thậm chí khiến cô quên mất bản thân mình vừa bị Trầm Ngang cưỡng hôn.
Mộc Mộc không biết mình ngủ lúc nào nhưng hôm sau tỉnh lại chỉ thấy chóng mặt nhức đầu.
Trong lúc mở điện thoại ra nhìn, phát hiện nửa đêm Trầm Ngang có gửi cho cô một tin nhắn --
“Anh xin lỗi chuyện tối qua, nhưng những lời anh nói trên xe đều là thật lòng, hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ càng.”
Nhớ tới chuyện này đã đau đầu rồi chứ đừng nói tới suy nghĩ kỹ càng, Mộc Mộc chỉ có thể vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-chu-yeu-loli/88386/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.