Mộc Mộc tuy dám cãi lời mẹ nhưng không dám chống lại mệnh mệnh của bà.
Một bữa cơm này cô thấy Trầm Ngang chỉ cần nói hai ba câu đã khiến cho cha mẹ cô hài lòng đến cực điểm, còn cô lại sợ mẫu hậu đại nhân lấy dao chém mình nên cô không dám vạch trần bộ mặt thật của anh ta. Chỉ có thể nghiến răng, xem thịt bò trên bàn hóa thành thịt anh ta, ra sức mà nhai cắn.
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa trưa, mẹ Mộc Mộc và người tiến cử ngứa tay nên gọi bạn bè tới chơi mạt chược, tiếp đó, phân phó Mộc Mộc dẫn Trầm Ngang ra ngoài đi dạo.
Ở trước khu nhà, Mộc Mộc nhịn không được bắt đầu hỏi tội Trầm Ngang: “Trầm Ngang tiên sinh, tôi chỉ là một đứa con trong một gia đình bình thường, không thời gian rảnh cũng như không có IQ để cùng anh chơi trò mèo vờn chuột. Nếu anh quá buồn chán, xin anh hãy tìm người khác.”
Trầm Ngang sờ mặt mình, tự hỏi: “Nhìn tôi giống kẻ xấu lắm hả? Sao cứ như là tôi luôn luôn bắt nạt cô vậy, nhiều nhất cũng chỉ đoạt hai miếng thịt bò của cô thôi mà, đừng tránh tôi như tránh rắn rết thế.”
“Anh biết rõ là tôi tránh anh, vậy vì sao cứ thích xuất hiện ở trước mặt tôi chứ?” Mộc Mộc không hiểu.
“Nếu tôi nói......” Trầm Ngang từ từ hạ mắt: “Tôi đối với em nhất kiến chung tình thì sao? Em tin không?”
Mộc Mộc lùi lại, cảnh giác nói: “Không tin.”
Tuy rằng Mộc Mộc xem phim não tàn mà lớn, nhưng cô không hề não tàn. Cô hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-chu-yeu-loli/88381/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.