Cuộc gặp gỡ này có thể nói là rất vui, cả Nghiêm Ny và Mộc Mộc đều có ấn tượng tốt về nhau, giống như đã thân quen từ trước rồi vậy.
Có thực mới vực được đạo, chạm dừng chân đầu tiên mà hai người dẫn cô đi đó chính là ăn tối.
Bọn họ ăn món ‘khoai tây cá giòn’, cũng chính là món ‘Fish and chips’, một món ăn take-out truyền thống của nước Anh từng có trong sách giáo khoa tiếng Anh mà ngày xưa cô được học.
Đồ ăn được dọn lên, cá tuyết nướng với khoai tây chiên vàng rực rỡ, hương thơm nhanh chóng lan tỏa ra bầu không khí xung quanh. Chỉ có điều Mộc Mộc tự thấy cô là người quê mùa, bởi vì cô không thưởng thức nổi sự phối hợp này.
“Trước kia nhìn món này trong sách tiếng Anh mình đã rất muốn ăn thử, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy sao lại không có cảm giác thế này.” Mộc Mộc thở dài.
“Thật ra món này nhìn bên ngoài thì thấy sao sao ấy, nhưng mùi vị bên trong rất ngon.” Nghiêm Ny cầm miếng khoai tây chiên chấm vào tương ớt, cắn một miếng, cười nói.
“Tình cảm cũng vậy, có đôi khi người bên ngoài nhìn vào thì thấy không hợp, nhưng hợp hay không hợp, chỉ có người bên trong mới có thể biết.” Lục Ngộ tổng kết.
Nghe vậy, Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn trời cao.
Bầu trời London luôn chứa một loại cảm xúc hoài cổ u ám, làm nổi bật nền kiến trúc cổ điển thành phố, khiến người ta cầm lòng không được mà nhớ lại quá khứ.
Cô từng nghĩ cô và Trầm Ngang cũng như ‘fish and chips’, người ngoài nhìn bọn họ cách nhau mười lăm tuổi, không hợp, nhưng hai người kết hợp với nhau, tuyệt đối là mỹ vị.
Nhưng trên thực tế...... Không hợp chính là không hợp.
Cũng như bài thơ cổ viết “Chàng sinh ta chưa sinh, ta sinh chàng đã già, chàng hận ta sinh muộn, ta hận chàng sinh sớm”, cô vĩnh viễn bỏ lỡ thời kỳ hồn nhiên, ngây thơ và đầy đam mê của Trầm Ngang, mà nay điều lớn nhất anh có thể cho cô là sự cưng chiều.
Cô vĩnh viễn không thể thành người khắc cốt ghi tâm trong lòng anh.
Quan trọng hơn là, khi đối mặt giữa cô và người khắc cốt ghi tâm, anh lựa chọn người sau.
Chứ không phải cô.
Nghĩ thế, đôi mắt lại đỏ, Mộc Mộc từ quả cà chua lập tức biến thành thỏ con yếu đuối.
“Món này thật sự khó ăn như vậy sao?” Nghiêm Ny bị Mộc Mộc dọa sợ.
Lục Ngộ biết rõ mọi chuyện nhưng phải giả vờ như không biết, nói: “Vậy chúng ta về nhà nấu ăn đi?.”
Nghiêm Ny giơ tay tán thành: “Như vậy đi, em đi mua bột mì, thịt heo, rau cần, nấm hương, chúng ta về nhà làm bánh bao nhé.”
Mấy ngày trước, Trầm Ngang ở nhà có làm bánh bao cho cô, còn đích thân bón cho cô ăn.
Ai ngờ mới qua vài ngày ngắn ngủn, từ tình cảm sâu đậm lại trở thành la mắng tàn nhẫn, nghĩ đến lại khiến Mộc Mộc càng khổ sở.
Kết quả, đôi mắt Mộc Mộc càng đỏ hơn.
Vì để Mộc Mộc không bị hóa thành ma nước mắt, Nghiêm Ny và Lục Ngộ vội vàng chấm dứt đề tài ẩm thực này, trực tiếp kéo cô về nhà trọ của Nghiêm Ny nghỉ ngơi.
Có lẽ vì hôm nay ngồi trên máy bay quá mệt mỏi, Mộc Mộc tắm rửa xong liền nằm lên giường, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Đang chuẩn bị đi gặp Chu Công, bỗng Nghiêm Ny nằm bên cạnh cô do dự mở miệng hỏi: “Lâm, cậu chính là mối tình đầu của Lục Ngộ đúng không?.”
Mộc Mộc đang mê man, bởi vì câu này tỉnh lại ngay lập tức.
Nếu thành thật trả lời là đúng vậy, thì e chừng Nghiêm Ny sẽ thấy Lục Ngộ đối với quan hệ nam nữ không rõ ràng mà từ chối anh theo đuổi.
Còn nếu nói dối là không phải, vậy thì cô thật có lỗi với Nghiêm Ny, người đã nhường cho cô nửa cái giường để ngủ.
May thay Nghiêm Ny vốn không đợi câu trả lời cô: “Cậu phủ nhận cũng vô dụng, mình từng thấy trong sách của anh ấy có ghi tên của cậu.”
“Nhưng điều này cũng không nói lên gì cả mà.” Mộc Mộc cảm thấy kỳ lạ, chỉ viết tên mà thôi, tại sao Nghiêm Ny lại nhận định cô chính là mối tình đầu của Lục Ngộ được?
“Nhưng trên trang sách đó toàn là tên của cậu, Lâm Mộc Mộc.” Nghiêm Ny giải thích.
Mộc Mộc ngây người, không nói nên lời, bỗng nghe Nghiêm Ny nói tiếp: “Trên trang sách đó dày dặc tên của cậu, không biết đã viết bao nhiêu lần? Nếu mỗi lần viết là một lần nhớ, vậy thì chắc chắn anh ấy nhớ cậu rất nhiều.”
Nghe lời Nghiêm Ny kể, Mộc Mộc tựa như có thể thấy Lục Ngộ nằm trên giường bệnh, cô đơn lặng lẽ viết tên cô.
Một lần rồi lại một lần.
Nhớ rồi lại nhớ.
Đôi mắt Mộc Mộc lại đỏ, lập tức biến thành ma nước mắt.
“Cho nên mình nghĩ, có thể khiến một người đàn ông yêu sâu đậm như vậy, chắc chắn chỉ có thể là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm mà thôi.” Nghiêm Ny thành thật nói.
Mộc Mộc thầm nghĩ, Mạc Quyên chính chính là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của Trầm Ngang, cô làm sao vượt qua đây.
Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất không phải là nhớ lại tình cảm sắp mất, mà là phải giúp Lục Ngộ theo đuổi Nghiêm Ny.
“Chuyện của bọn mình đã qua rất lâu, sắp mốc meo hết rồi. Con người Lục Ngộ mình hiểu lắm, đối với cảm tình anh ấy có thể cầm được thì cũng buông được, khi thích một người sẽ toàn tâm toàn ý, tuyệt đối không hai lòng.”
“Thế à?” Nghiêm Ny thở dài: “Toàn tâm toàn ý ư?.”
Mộc Mộc lau nước mắt, con sâu ngủ trong người tiếp tục trỗi dậy, mí mắt tựa như treo đá nặng ngàn cân, ngáp dài: “Đúng vậy, cho nên cậu đồng ý anh ấy đi, anh ấy thực sự là một đối tượng rất tốt...... Không được rồi, mình phải ngủ.”
Mộc Mộc nói xong liền chìm vào giấc mộng, dường như có nghe Nghiêm Ny thì thào nói gì đó, nhưng cơn buồn ngủ đến quá nhanh, mà giọng nói của cô ấy lại rất nhỏ.
Cho nên Mộc Mộc không nghe thấy gì.
Sau khi tỉnh lại, Mộc Mộc nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, mở cửa quan sát, phát hiện Nghiêm Ny và Lục Ngộ đang vừa nấu cơm vừa nói chuyện.
Người thất tình sợ nhất là khi nhìn thấy những cặp đôi yêu nhau.
May thay đã có một bữa sáng thịnh soạn nhanh chóng an ủi cô.
Nhìn dĩa thịt hun khói, chứng rán, xúc xích rán, còn có bánh mì chiên giòn thơm ngon, Mộc Mộc thầm nghĩ chắc cô sẽ tăng lên 5 cân mất thôi.
Có điều cô không để ý nhiều như vậy, Mộc Mộc cầm lấy dao nĩa, bắt đầu ăn, cảm thấy dạ dày no căng ít nhất vẫn có thể an ủi được tâm hồn bị tổn thương của mình.
Sau khi ăn xong, bởi vì Nghiêm Ny phải đi học nên Lục Ngộ dẫn Mộc Mộc đi tham quan viện bảo tàng hoàng gia Anh.
Bên trong đều là những sách vở hoặc di tích văn hóa quý giá, Mộc Mộc xem đến hoa mắt chóng mặt, thầm nghĩ không hổ là nước Anh chiến công lừng lẫy.
Khi đứng trước đài trưng bày xác ướp Ai Cập, Mộc Mộc nhìn rất lâu.
Lục Ngộ tò mò: “Em trở nên nặng khẩu vị hơn từ khi nào thế?.”
“Anh còn nhớ bộ phim ‘Xác ướp trở lại’ ngày xưa bọn mình từng xem không?” Mộc Mộc trả lời một nẻo.
“Đương nhiên nhớ chứ, lúc đó em xem bộ phim này không biết bao nhiêu lần.” Lục Ngộ nhớ lại: “Hình như em rất thích Imhotep trong phim đó.”
“Đúng vậy, tuy Imhotep xấu xa độc ác nhưng ông ta chỉ chung tình với một mình Nữ hoàng, ông ta làm tất cả cũng chỉ vì muốn người yêu sống lại mà thôi.”
“Lúc ấy em đã nghĩ, giá như em là Nữ hoàng thì hay quá -- cho dù là xác ướp bọc vải cũng không sao, ít nhất trong trái tim Imhotep chỉ có mình em.” Mộc Mộc thở dài: “Giá như trong trái tim của người đàn ông chỉ có một người phụ nữ thì thật tốt biết bao.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]