Mộc Mộc nói được thì làm được, sang ngày hôm sau bắt đầu kiếp sống chạy hai phòng bệnh.
Đương nhiên phải giấu Trầm Ngang, nếu để anh thấy được Lục Ngộ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Cho nên Mộc Mộc chỉ có thể lấy cớ đi mua đồ uống, mua báo, thậm chí còn lấy cớ đi mua băng vệ sinh để sang thăm Lục Lộ.
Ngay cả dì cả mẹ không đến cũng phải nói dối, Mộc Mộc cảm thấy bản thân sống thật thất bại.
Tình trạng của Lục Lộ càng ngày càng kém, nhưng mỗi lần nhìn thấy Mộc Mộc, vẫn luôn vui vẻ.
“Mộc Mộc à, cháo lần trước em đang đến rất ngon, tay nghề rất khá, còn ngoan hiền nữa chứ, xem ra chị có thể yên tâm giao Lục Ngộ cho em được rồi.”
Mộc Mộc đang định mở miệng, bỗng nhớ chị ấy đang là bệnh nhân, không thể phản bác, nhưng nếu cứ để vậy thì hiểu lầm sẽ càng lúc càng sâu, do vậy cần phải làm rõ: “Em và Lục Ngộ bây giờ chỉ là bạn bè thôi.”
“Hai người các em đúng là cứng đầu, không chịu nhường nhau một bước gì cả, nếu sớm nói rõ, qua nhiều năm như vậy e chừng chị đã được bế mấy đứa cháu rồi.”Lục Lộ lắc đầu thở dài.
Mộc Mộc thầm nghĩ, cảm thấy không đúng.
Cho dù bọn họ tuổi trẻ sinh lực dồi dào, chẳng lẽ sản xuất ra bao cao su chỉ dùng để thổi bong bóng chơi thôi sao?
“Mộc Mộc, không phải chị nói hộ cho em trai chị, nhưng thực tế mấy năm qua thằng bé quả thật không quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-chu-yeu-loli/2935232/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.