Mộc Mộc nhắn tin phản bác.
“Nếu tôi có thể làm anh xuất huyết, thì sao lại không thể bỏ anh ở bệnh viện đi chơi chứ?”
Trầm Ngang nhắn tin phản bác lại tin nhắn này.
“Em nói dối, em không nỡ.”
“Trầm tiên sinh, anh nghĩ tôi quá tốt rồi.”
Sau khi gửi xong tin nhắn này, Mộc Mộc ngồi yên trên ghế, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, đợi một lúc lâu, bên kia rốt cuộc cũng có hồi âm.
“Không phải nghĩ, mà anh thấy được.”
Hồi âm không phải bằng tin nhắn, mà là giọng nói của anh.
Mộc Mộc quay lại theo hướng phát ra âm thanh, phát hiện cửa phòng đã bị mở ra, Trầm Ngang cầm chai truyền dịch đứng ở cửa, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng cặp mắt nhìn cô tựa như có ngọn lửa nhỏ bùng cháy.
“Anh đi ra ngoài làm cái gì?” Mộc Mộc chống lại tình ý của anh, đồng thời cũng không muốn bị ngọn lửa của anh đốt cháy.
“Anh muốn nhìn em.” Khóe miệng Trầm Ngang từ từ mở ra, ánh lửa trong đôi mắt phát ra chiếu sáng cả khuôn mặt.
“Tôi thì có gì đẹp mặt, anh tự đi vào đi.” Mộc Mộc đưa mắt nhìn nơi khác.
Ngọn lửa đáng ghét, khuôn mặt tuấn tú đáng ghét.
“Trừ khi em vào cùng anh, nếu không anh cứ đứng ở đây.” Trầm Ngang sau khi sinh bệnh thì sự trưởng thành chững chạc giảm bớt, ngược lại tính khí trẻ con lại tăng lên.
“Trầm Ngang, anh dùng khổ nhục kế*!” Mộc Mộc nhíu mày: “Anh biết rõ dạ dày mình không tốt, nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-chu-yeu-loli/2935226/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.