Sáng hôm sau, mẹ Đoạn hỏi Phương Chi nghỉ ngơi thế nào, cậu gật gật đầu nói ngủ rất ngon.
Thật ra cậu đang nói dối, nhưng cậu cũng không có bằng chứng nào chứng minh tối qua suýt chút nữa đã bị ma lột đồ hết. Nếu như đó thật sự là Đoạn Khinh Trì thì lại càng không có lý do gì để nói nữa, đêm tân hôn chồng cậu đến để làm chuyện thân mật với cậu mà cậu còn đi mách mẹ thì nghe quá vô lý rồi.
Phương Chi ăn xong thì về phòng sắp xếp đồ đạc. Cậu treo đồ của mình lên cạnh đồ của Đoạn Khinh Trì nhưng cũng chỉ chiếm một chỗ rất nhỏ. Bản thân cậu cũng không có nhiều quần áo, mấy bộ này toàn là mẹ mua cho cậu mấy hôm nay. Ngoài ra còn có một ít đồ dùng hằng ngày và mỹ phẩm, trước đây cậu chưa từng thấy những chai lọ này nên cũng không dám dùng bừa, chữ viết trên đó cậu không hiểu được chữ nào, lỡ như dùng nhầm thì phiền to.
Đồ của Đoạn Khinh Trì cậu cũng không dám đụng vào. Quả nhiên cậu ngửi được mùi hương trên người Đoạn Khinh Trì trong tủ quần áo của hắn, mùi hương lành lạnh khiến cậu có hơi hoài niệm, cậu lại chợt thấy hơi khó chịu. Cậu đã hỏi mẹ Đoạn Khinh Trì đang ở đâu nhưng mẹ chỉ bảo cậu tạm thời đừng quan tâm đến chuyện này, tự chăm sóc bản thân mình thật tốt là được rồi.
Cậu gấp đồ cưới gọn gàng xong cho vào túi, mẹ đã mang đi giặt rồi.
Phương Chi vẫn rất sợ phải ngủ một mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-chong-cau-ta-chet-roi/3598035/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.