Với Quý Vãn, những tháng ngày ở bên Phong Tiến trôi qua rất nhanh.
Thường thì Phong Tiến đều nhường nhịn cậu, chỉ có một vài trường hợp đặc biệt, như kỳ dịch cảm.
Cứ mỗi lần đến kỳ dịch cảm, Quý Vãn đều sẽ như miếng thịt béo bở trong nồi, bị lật qua lật lại ‘chiên’ hết lần này đến lần khác.
Phong Tiến trong kỳ dịch cảm quá sung mãn, tinh thần và suy nghĩ cũng khác thường, Quý Vãn đã nhận ra điều này vào kỳ dịch cảm đầu tiên cậu tiếp xúc với hắn, bây giờ ở bên nhau, Phong Tiến càng bạo hơn.
Sau vài lần, Quý Vãn cũng dần mò mẫm được một vài quy luật biểu hiện của Phong Tiến trong kỳ dịch cảm, dù Phong Tiến không nói, nhưng cậu cũng đoán ra đại khái Phong Tiến đã đến kỳ dịch cảm hay chưa.
Hôm ấy tan học cùng Phong Tiến về nhà, vừa đóng cửa, Quý Vãn đã bị Phong Tiến ôm trọn vào lòng.
“Bác sĩ Quý, anh bệnh rồi.” Giọng Phong Tiến có vẻ ủ ê.
“Anh bị bệnh?” Quý Vãn sửng sốt, vô thức sờ trán Phong Tiến, cũng may thân nhiệt bình thường, không sốt.
“Vậy không khỏe chỗ nào?” Quý Vãn hỏi tiếp.
“Tim anh khó chịu quá.” Phong Tiến siết chặt vòng tay đang ôm Quý Vãn, “Chỉ cần một ngày không gặp bác sĩ Quý thôi, nó đã chẳng chịu làm việc rồi. Bây giờ gặp mặt thì làm việc quần quật cứ như muốn anh trả gấp mười lần lương cho nó vậy.”
Quý Vãn: “…”
Phong Tiến vẫn lan man: “Còn người anh em của anh cũng khó chịu nữa, nhưng nó không chịu khám bác sĩ khác, cứ khăng khăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-cau-chi-xem-toi-la-ban/1710977/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.