Như điềm báo cơn bão sắp đổ bộ, ngay cả tiếng nước cũng không còn vang nữa.
Quý Vãn ngừng thở, cậu thấy Phong Tiến bụm gáy nói giọng rất trầm: “Quý Vãn…”
Ngón tay Phong Tiến sờ qua dấu răng, cố hết sức kìm nén rồi thả tay xuống, hít thật sâu.
Quý Vãn ngây ra như phỗng, trong đầu chỉ đọng lại suy nghĩ “nơi yếu nhất của Phong Tiến bị thương rồi”, cậu nhìn dấu răng trên tuyến thể sau gáy Phong Tiến, vô thức vươn tay muốn xoa nhẹ để cơn đau dịu đi.
Nào ngờ tay vừa chạm vào tuyến thể, cậu đã nghe Phong Tiến thở dốc nặng nề, trợn to mắt đầy khó tin.
Quý Vãn hiểu ra, tức tốc rụt tay về.
Nhưng đã muộn, nước văng tung tóe, cùng với đó là tiếng Quý Vãn bị Phong Tiến kéo xuống.
Quý Vãn bị ép dựa lên thành bể, Phong Tiến kề sát vào cậu thở hổn hển.
“Quý Vãn…” Giọng Phong Tiến khản đặc, bàn tay đặt trên vai cậu nóng đến nao lòng, “Cậu làm gì vậy?”
“Tôi…” Họ cách nhau quá gần, Quý Vãn đã cảm nhận được tình trạng cương cứng của Phong Tiến, biết mình làm sai, cậu cúi đầu nói khẽ, “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Tất nhiên Phong Tiến biết Quý Vãn không cố ý, nhưng máu và pheromone trong người hắn đang sục sôi hơn bao giờ hết bởi cái đụng chạm ban nãy, gào thét muốn được trút hết nỗi niềm.
Khó khăn lắm mới tìm được cớ, hắn không muốn tha cho Quý Vãn dễ dàng như vậy.
Phong Tiến bỏ mặc lời xin lỗi của Quý Vãn, bảo: “Cậu có biết ai mới được cắn tuyến thể của Alpha không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-cau-chi-xem-toi-la-ban/1710968/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.