Cúc áo sơ mi rất mong manh, quần áo Quý Vãn mặc cũng chẳng phải nhãn hiệu đắt tiền gì nên nào chịu đựng nổi.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, áo sơ mi của Quý Vãn đã xộc xệch đến thảm thương.
Da thịt kề cận, khoảnh khắc chạm vào nhau, Quý Vãn tức thì cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể Phong Tiến.
Dù đang giữa hè, nhiệt độ này cũng cao bất thường.
Quý Vãn nhíu mày: “Cậu sao vậy, bệnh à?”
Phong Tiến không đáp, hắn bắt đầu dồn sức, buộc tay Quý Vãn phải di chuyển.
Chỉ cần hắn muốn, Quý Vãn sẽ chẳng tài nào phản kháng được hắn.
Đây là sức mạnh tuyệt đối, hắn có thể làm bất kỳ chuyện gì mình muốn mà không bị Quý Vãn ngăn cản.
Phong Tiến nắm rồi nâng cằm Quý Vãn lên, để hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
Quý Vãn không thấy rõ cảm xúc trong mắt Phong Tiến, nhưng bản năng khiến cậu sợ hãi.
“Cậu mang pheromone của kẻ khác về ngôi nhà này.” Giọng Phong Tiến rất trầm, “Nơi này chỉ được phép chứa pheromone của mình tôi thôi. Quý Vãn, cậu hiểu không?”
“Tôi…”
Quý Vãn muốn bảo giờ mình sẽ đi tắm, nhưng chỉ kịp thốt ra một chữ, những lời còn lại đã bị nghẹn trong họng.
Lần này Phong Tiến tấn công dồn dập hơn bao giờ hết, nếu ví rằng trước đây chỉ nghiêm túc làm theo các bước, thì lần này lại loạn xạ cả lên.
Cằm Quý Vãn vẫn bị Phong Tiến khống chế, thậm chí miệng cậu còn chẳng được tự do, nước bọt tràn qua khóe môi, chảy lên tay Phong Tiến. Nhưng dường như Phong Tiến không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-cau-chi-xem-toi-la-ban/1710959/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.