Vẻ mặt Phong Tiến trông đến là hời hợt, tỏ rõ rằng đây chỉ là lời nói đùa, nhưng nó vẫn khiến tim Quý Vãn nảy mạnh.
Trước khi Phong Tiến nói ra lời này, Quý Vãn không nghĩ gì đến chuyện Phong Tiến cắn cậu vì mùi pheromone khác thì có hay không đúng, dù sao bản năng Alpha vốn dễ bị Omega thu hút mà, có chút phản ứng cũng thường thôi.
Và cậu là bạn bè, cậu giúp Phong Tiến bằng cách mà cậu cũng không bị thương tổn gì, thế thì có sao nhỉ?
Nhưng bấy giờ nghe Phong Tiến nói, cậu mới nhận ra nét không ổn trong hai chuyện này.
Alpha sẽ không thể chống đỡ sức cám dỗ của Omega, quan niệm này đã ăn sâu bén rễ bởi chứng kiến trường hợp của bố cậu bấy giờ dần có nhận thức mới, khó khăn lắm Quý Vãn mới tìm về được giọng nói của mình: “Bạn trai hai ngày gì chứ, cậu còn nhớ à.”
“Tất nhiên nhớ rồi, nói đùa.” Phong Tiến uống luôn nửa lon nước ngọt còn lại, sau đó vứt vào thùng rác một cách chuẩn xác, “Nhưng dù cậu không phải bạn trai tôi, tôi cũng không thể cắn cậu vì chuyện này được, làm vậy chẳng phải sẽ vấy bẩn quan hệ của chúng ta sao.”
Quý Vãn cười tít cả mắt, cậu không nói mấy câu kiểu như bảo Phong Tiến tự giải quyết, mà rót ly nước, lấy thuốc ra.
Thấy Phong Tiến uống xong thuốc, Quý Vãn đi tắm rửa.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy rào rào, Phong Tiến quay lưng lại ngồi, thở dài thườn thượt.
So với sức cám dỗ từ pheromone của Omega, với hắn, việc kìm nén không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-cau-chi-xem-toi-la-ban/1710950/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.