Trái tim em họ vỡ tan tành, nó chạy tới, trong đầu vẫn đang suy nghĩ nguyên nhân tại sao Phong Tiến lại nắm tay Quý Vãn.
Chắc chắn là vì anh Quý Vãn sợ, nên anh họ mới nắm tay để bảo vệ anh ấy.
Em họ chạy ào đến nắm bàn tay còn lại của Quý Vãn, dõng dạc hô: “Anh Quý Vãn đừng sợ, em cũng bảo vệ được anh nè!”
Phong Tiến: “…”
Nhóc này có mắt nhìn chút được không.
“Bảo vệ? Em có giỏi như anh không.” Phong Tiến điềm tĩnh cúi đầu nhìn nhóc em họ còn chưa cao bằng eo mình.
Nhóc em họ đáp giọng ỉu xìu: “… Không.”
“Vậy em nắm cái gì.” Phong Tiến hờ hững rằng, “Theo định luật bảo toàn năng lượng, em nắm tay cậu ấy sẽ chỉ lấy đi sự can đảm mà anh vừa truyền sang cho cậu ấy thôi.”
Nhóc em họ mới học tiểu học bấy giờ tin sái cổ nguyên do nghe có vẻ thâm thúy này, nó thả tay Quý Vãn ra, chẳng mấy chốc lại không nhịn được chạy lon ton đi mất.
Để đề phòng Quý Vãn sinh nghi, Phong Tiến giải thích về hành vi của mình: “Trên đường tới đây nó nói với tôi, sau này muốn kết hôn với cậu. Phải gạt đi ảo tưởng không thực tế càng sớm càng tốt.”
Quý Vãn dở khóc dở cười, nhóc em họ hình như chỉ mới tiểu học, còn chưa được mười tuổi nữa, Phong Tiến chấp hành việc chắn Alpha giúp cậu cũng triệt để ghê.
Hai người tiếp tục mò mẫm trong nhà ma, dựa theo tuyến đường mà bên tổ chức cung cấp, họ đi tới trước một căn phòng phẫu thuật.
Cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-cau-chi-xem-toi-la-ban/1710939/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.