Lúc Phong Tiến tách ra, Khổng Lập Ngôn cũng đang đứng bên ngoài gõ cửa.
“Các cậu làm gì vậy.” Khổng Lập Ngôn ngờ vực, “Buồng rửa mặt thôi cũng phải khóa? Đâu phải đi vệ sinh.”
Khổng Lập Ngôn khựng một lúc, hỏi tiếp: “… Vãn, ban nãy cậu mới rên một tiếng à? Không sao chứ?”
Còn rên rất… hay, làm người ta suy diễn lung tung.
Quý Vãn sượng người, hiếm có lúc đầu óc rối bời như vậy.
“Không sao.” Phong Tiến xoa gáy cậu an ủi, giúp cậu chỉnh lại cổ áo, che đi dấu răng, “Tôi nói với cậu ấy, cậu bình tĩnh lại.”
Quý Vãn tắm rửa xong ra ngoài, bấy giờ mùi pheromone của Phong Tiến trên người cậu đã biến mất hoàn toàn. Sau khi Phong Tiến giúp che giấu, có vẻ Khổng Lập Ngôn không phát hiện điều gì, chỉ tưởng lúc rửa mặt, cậu vô tình bị xà phòng trúng mắt nên mới đột nhiên thốt ra tiếng kỳ lạ như vậy.
Nhưng tối ngủ, trước giờ cậu và Khổng Lập Ngôn luôn đấu đầu vào nhau nằm, Khổng Lập Ngôn đêm nào cũng ngủ với đủ loại tư thế xấu xí bấy giờ tự dưng ngượng ngùng, nằm ngay ngắn vô cùng.
*
Nghỉ lễ xong về lớp, thầy chủ nhiệm thông báo hai tin. Một là về kỳ thi sau lễ, giúp mọi người ôn tập kiến thức. Tin còn lại là Hội thao.
“Hura~” Các bạn ngồi bên dưới tức thì nhốn nháo hẳn lên, không khí nặng nề bởi ác mộng thi cử trước đó đã bị gạt phăng.
Thầy chủ nhiệm cười tít mắt: “Đừng vui mừng quá sớm, hãy quan sát nhiều trong lúc tổ chức Hội thao, kết thúc phải viết bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-cau-chi-xem-toi-la-ban/165842/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.