Từ trước đến nay, dù là đêm trước có uống say LươngDuyệt cũng không để ảnh hưởng đến công việc. Đây cũng là điều mà Hàn Ly rấtphục cô.
Trong các lần đi dự tiệc để bàn bạc với khách hàng bàn về vụ án, hay đi quan hệvới bên tư pháp, chưa khi nào Lương Duyệt từ chối. Ngày hôm sau, khi nhữngngười cùng dự tiệc kéo lê đôi chân mệt mỏi và cái đầu nặng chịch tới cơ quanthì đã thấy Lương Duyệt ngồi nghiêm chỉnh trước màn hình máy tính xử lý côngviệc, như thể người uống không biết say trên bàn tiệc ngày hôm qua không phảilà cô.
Giống như bây giờ. Cô với bộ trang phục màu đen, áo sơ mi cho vào trong váy,chẳng hề có chút nào điệu đà, sắc mặt tuy hơi nhợt nhạt nhưng không một chútảnh hưởng tới sự nghiêm trang trong giọng nói và sự cẩn thận trong lý luậnnghiệp vụ, tay cầm chắc chiếc cặp tài liệu, thảo luận về vụ án với anh mà đầukhông hề ngẩng lên.
“Vụ án của tập đoàn Tinh Trị tôi đã giao cho Doanh Doanh rồi, nếu trên cần đến quanhệ thì tôi có thể tới.” Lương Duyệt nói.
“Hôm qua cô đã về nhà thế nào?” Hàn Ly dè dặt hỏi.
Lương Duyệt sa sầm mặt, ném phạch chiếc cặp tài liệu lên mặt bàn thuỷ tinh củaanh, đáp lại với vẻ mặt coi thường: “Vậy cái tát trên mặt anh là do ai vậy?”
“Lương Duyệt, mắt cô đừng có mà dữ dằn như vậy được không? Hãy giả vờ như khôngnhìn thấy đi, như thế ít nhất cũng còn giúp ông chủ của cô giữ lại được mộtchút thể diện chứ!”Anh nói với vẻ nài nỉ, cáu giận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-anh-yeu-em/87732/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.