Ngày Chung Lỗi ra nước ngoài, anh đã kiên quyết khôngchịu để cho Lương Duyệt đi tiễn, hai người cứ giằng co nhau mãi khiến bữa sángbị kéo dài, rồi sau đó cả hai ngồi lặng lẽ ăn, chẳng ai chịu từ bỏ. Sau khi húpnốt ngụm cháo cuối cùng, Chung Lỗi đứng dậy thu dọn bát đũa, Lương Duyệt ngănanh lại và nói : “Cứ để đó đi, khi về em sẽ rửa.”
Nhưng anh vẫn không dừng tay mà vẫn chậm rãi thu dọn mấy chiếc đũa còn lại vàchỉ một loáng sau đã thu dọn sạch sẽ mọi thứ trên bàn, sau đó anh mới đáp: “Emkhông thích rửa bát cứ để anh rửa!”
Yêu chiều quá mức là điều rất nguy hại, suýt nữa thì Lương Duyệt đã bật khóc vìnhững lời này của anh và nói rằng thực ra cô không muốn để cho anh đi.
Trong hai năm không có anh ở bên cạnh chắc chắn sẽ rất khó khăn. Trong nhữngnăm cô sống ở Bắc Kinh, may mà có anh ở bên cạnh nên những ngày tháng cay đắnggian khổ cũng trở nên ngọt ngào, và nó đã giúp cô tiếp tục sống. Nếu anh đirồi, cô sợ mình sẽ không thể nào sống theo quỹ đạo như trước nữa.
Anh bê bát đũa đứng trước chậu nước, còn Lương Duyệt đứng dựa vào cửa nhìn anhcẩn thận rửa từng chiếc bát một, hết bên trong lại đến bên ngoài từng tí từngchút một, dường như anh đang muốn đem những giây phút còn lại cuối cùng in đậmvào trong kí ức, dường như anh không nỡ rời xa……
Lương Duyệt cảm thấy trong lòng rưng rưng, cô cố làm ra vẻ cứng cỏi nói : “Anhđừng rửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-anh-yeu-em/2346862/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.