Trịnh Hy Tắc dựa nửa người vào gối, hai mắt nhắmnghiền. Con người lúc nào cũng quần áo chỉnh tề ấy giờ đây mang trên mình bộcomple nhàu nhĩ, chiếc cà vạt xộc xệch toát ra vẻ chán chường cùng cực.
Mùi rượu nồng tràn ngập khắp không gian, khiến cho không khí trong phòng đóngkín càng trở nên ngột ngạt.
Đôi chân mềm nhũn của Lương Duyệt bỗng dừng lại, cô cúi người khẽ tháo đôi giàyra khỏi chân, tiện tay để chiếc túi ở cửa, rón rén đi tời bên giường, đứnglặng, chăm chú nhìn anh, một hồi lâu. Tới khi đôi mi anh khẽ động đậy rồi bấtchợt mở bừng ra, cô mới khẽ hỏi bằng giọng rất bình thản: “Anh có muốn ăn gìkhông?”.
Đây là câu anh đã hỏi cô khi cô tỉnh dậy sau một giấc ngủ mệt mỏi vì khóc. Đócũng là lời an ủi duy nhất mà cô nhận được lúc ấy.
Ngữ điệu của cô thực sự rất bình thản, khiến anh có chút ngạc nhiên, anh đáp:“Không cần đâu, anh uông rượu xong sợ lái xe thì không an toàn, hơn nữa cũng ởrất gần đây, nên anh tới, định ngủ lại qua một đêm. Lát nữa anh gọi lái xe đếnđón”.
Lương Duyệt cảm thấy trong giọng nói của anh có gì đó hơi khô khan và khách sáohơn hẳn mọi khi. Anh vẫn đang định giấu cô. Vì thế, cô yên lặng một lát rồiđứng dậy, kéo mạnh tấm rèm cửa, mở toang cửa sổ ra. Một làn gió lạnh ùa vao,khiến nỗi đau trong ngực cô dường như dịu đi một chút.
“Em đã đợi anh ở Quang Mẫn Uyển suốt ba ngày”, Lương Duyệt lãnh đạm nói.
Vì đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-anh-yeu-em/2346845/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.