Tôi tìm kiếm một vài bộ phim kinh dị kinh điển rồi so sánh chúng để tìm ra những bộ phim kinh dị nhất.
Tắm táp xong xuôi, tôi bắt Giang Hú mặc bộ đồ ngủ con thỏ kiểu couple, tắt đèn trong phòng khách, ngồi lên sô pha, quấn cái chăn nhỏ xem phim cùng anh.
Không hổ là tác phẩm kinh điển. Bầu không khí với hiệu ứng âm thanh đều là độc nhất vô nhị. Tôi thấy tim mình như đập loạn nhịp, hai mắt sáng rực.
Kích thích đấy.
Xem đến nửa tập phim, tôi nhớ ra mục đích của chuyện này.
Tôi chậm rãi sờ sờ vị trí bên cạnh, run giọng nói: “Giang Hú, em sợ quá…”
Kết quả tính một đằng ra một nẻo, sờ quài cũng chẳng thấy ai.
Quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Giang Hú đã ngồi vào một góc sô pha, cả người bọc trong cái chăn nhỏ, nghe tôi nói vậy liền đáp: “Anh cũng sợ.”
“…”
Không thể không thể thế được!
Tôi tiến đến bên cạnh Giang Hú, dùng sức kéo cái gối trong tay anh ấy, luồn tay với chân vào vòng tay anh ấy.
Hơi thở sảng khoái thuộc về anh lập tức vây lấy tôi, trong lòng tôi đầy mãn nguyện nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ sợ sệt: “Biết vậy không xem cái này rồi, tối em gặp ác mộng mất.”
Giang Hú biết nghe lời: “Không xem nữa, đi ngủ sớm thôi.”
Như này là đang gợi ý cái đó đó đúng không?
Tôi cúi đầu, giả vờ ngượng ngùng “Ngủ cùng sao?”
“Dĩ nhiên…là không rồi.”
Ha, đàn ông.
Tôi tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-anh-la-nam-chinh/2452465/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.