- Muội cảm thấy con bé này thế nào?
- Nó suốt ngày ngồi trên đệm như vậy, hơn nửa ngày cũng không di chuyển, chân không tê sao?
- Ta thấy không tê đâu, trẻ nít nông thôn thân thể tốt lắm.
- Thân thể tốt? Nhìn cái bộ dạng gầy không tới nửa lạng thịt của con bé xem, muội nói thật không có sức thuyết phục.
- Ôi, gầy thì là thân thể không tốt? Muội cũng gầy vậy nhưngkhông phải rất khỏe mạnh sao. Còn nữa, đừng thấy nó nhỏ chứ sức lực lớnlắm. Hôm qua ăn trưa xong, Tĩnh Mặc lén theo nó ra ngoài, nó đến bênphòng bếp, thấy một đống cành củi khô rải rác bên ngoài liền đi lấy daochặt hết đám củi kia mà không rên tiếng nào.
- Đại sư tỷ, tỷ không phải là luôn lén theo sau cô bé nên mới rõ như vậy chứ?
- Hề hề.
Ni cô béo pháp danh Tĩnh Ngôn đẩy sư muội gầy bên cạnh, nói:
- Ta thật sự muốn biết nó chạy đến phòng bếp liệu có giống ThúyHoa trước kia không, thấy phòng bếp có cơm thừa thì không nói tiếng nàolấy đem về nhà.
- Không thể nào.
Ni cô gầy pháp danh Tĩnh Túc nghe vậy lắc đầu:
- Nhìn tác phong của mẹ nó là biết đứa trẻ này sẽ không làm rachuyện trộm cắp như vậy. Thuận Nương chưa từng mang bất kỳ thứ gì trongam trở về, dù là thức ăn mình chưa ăn hết cũng không lấy; còn con bé này quả thực có mang bánh bao trong am về nhưng đó là tự nó tiết kiệm đượcchứ không phải lấy trong phòng bếp đem về.
- Ban đầu ta cũng cho rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-nao-cung-co-trang-nguyen/58364/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.