Hai ma ma che miệng cười khẽ. Với công chúa nhà mình mànói, nhị gia đương nhiên là tốt đến mức chỉ trên trời mới có, bất kỳ aiso sánh cũng kém hơn.
- Ôi chao, công chúa điện hạ của tôi ơi, nếu nhị gia chỉ muốnqua lại với người xuất sắc như ngài ấy, vậy cả đời này ngài ấy đừng mong kết giao được bằng hữu!
- Trước đây có người còn nói mắt nhị gia không chứa nổi chútnhơ, khinh thường những người dưới tầng lớp quý tộc, không muốn qua lại. Mấy người đó nên tới xem vị bằng hữu này của nhị gia, chỉ là một thưsinh quê mùa mà khiến nhị gia xem trọng như vậy, chứng minh nhị gia củachúng ta xem trọng nhân phẩm, không dùng quyền thế danh lợi để đánh giángười khác. Đổi thành bách tính bình thường ở kinh thành, có ai chịu để ý tới một kẻ nhà quê?
Vĩnh Gia công chúa bị hai ma ma trái một câu phải một câu khiếnnụ cười không dứt, dùng quạt lụa trong tay che miệng, sau khi cười thỏathích mới nói:
- Được rồi, đến cửa đông thôi. Hôm nay là ngày tốt A Trần rangoài, tuy có người ngựa của Minh Tuyên hầu phủ ở đó, nhưng sợ người nhà Trung thư thị lang đến quấy rối, đòi nghênh đón chủ mẫu về gì gì đó.Kha Minh dù sao cũng nho nhã, không ứng phó được thủ đoạn khóc lóc omsòm của nữ nhân.
Nói đến đây, công chúa hừ lạnh:
- A Trần là thư đồng của ta, nhà mẹ đẻ cô ấy hiện giờ không ailàm chủ, nhưng vẫn còn có ta! Ta không thể để A Trần về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-nao-cung-co-trang-nguyen/3228517/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.