Chương trước
Chương sau
Lý Hi Hạnh trên sân khấu trợn tròn mắt, nhóm Quả Hạch dưới khán đài trợn tròn mắt, ngay cả nhóm Quả Hạnh cũng trợn tròn mắt!
Các học bá có giáo dưỡng không thể làm ra chuyện chê bai, la ó với những nghệ sĩ trên sân khấu. Họ không thể trút giận lên người Thạch Nhậm Viễn, bọn họ chỉ có thể... giúp đỡ nhóm Quả Hạnh đang bị Quả Hạch bắt nạt! Nhóm Quả Hạch bất mãn với Quả Hạnh, muốn làm Lý Hi Hạnh xấu hổ để trút nỗi oan ức tức giận của mình, nhưng nỗi oán giận của giáo viên sinh viên đại học A còn mãnh liệt hơn họ!
Toàn bộ sinh viên khắp khán phòng vô cùng nhiệt tình tiếp ứng cho Lý Hi Hạnh, dường như ai cũng biến thành fan của Lý Hi Hạnh. Toàn trường gọi tên Lý Hi Hạnh, kéo dài mãi không dứt!
Người dẫn chương trình chờ gần nửa phút, đợi đến khi nhiệt tình của mọi người gần hết, anh mới lớn tiếng dừng lại, tiếp tục chương trình.
Lý Hi Hạnh trên sân khấu khom lưng cảm ơn khán giả, Thạch Nhậm Viễn trên sân khấu xấu hổ không có chỗ chui, dưới khán đài nhóm Quả Hạch kinh ngạc xấu hổ, dưới khán đài nhóm Quả Hạnh vui mừng khôn xiết.
Chua ngọt đắng cay, là mùi vị gì thì tự mình biết.
Cuộc thi tiếp tục diễn ra.
Thạch Nhậm Viễn nhận xét ngắn gọn về màn trình diễn của các thí sinh, nhưng anh chỉ lơ đễng nói được vài câu --- Thực ra khi các thí sinh đang hát, anh cũng đã thất thần, giờ làm sao có thể phân tích tốt xấu đúng sai? Sau khi miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ nhận xét, anh cầm mic, dường như muốn nói lại thôi.
Người ta hay nói, hành vi của fan, thần tượng phải trả giá. Nhưng trả giá như thế này, thần tượng rất oan uổng. Fan làm gì đi nữa cũng đâu do thần tượng sai bảo, giờ anh có thể làm gì đây? Nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy mình nói gì cũng không đúng, chỉ có thể chờ sau khi hoạt động kết thúc phản ánh với công ty quản lý, yêu cầu công ty quản lý tìm người đáng tin cậy tới lo liệu.
Cuối cùng, anh thở dài nặng nề, cúi đầu 90 độ với khán giả dưới khán đài, sau đó đưa mic cho Lý Hi Hạnh.
Chương trình tiếp theo diễn ra rất suôn sẻ.
Nhóm Quả Hạch xấu hổ, không dám làm thêm chuyện xấu nào.
Những thí sinh xuất sắc tiến vào top 5 lại tiếp tục trải qua một vòng thi vô cùng khốc liệt, cuối cùng dùng lựa chọn ra quán quân, á quân, và huy chương đồng. Lý Hi Hạnh và Thạch Nhậm Viễn dốc lòng chia sẻ một số câu chuyện về âm nhạc, rời sân khấu trong tiếng vỗ tay của mọi người. Cuộc thi ca sĩ vườn trường đại học A cứ như vậy mà kết thúc.
Nhóm Quả Hạnh ra về vô cùng cao hứng phấn chấn.
Từ sau khi Lý Hi Hạnh bị nhóm Quả Hạch la ó, mỗi khi cô ấy nói xong, toàn trường đều nhiệt liệt vỗ tay, chỉ sợ cô ấy bị người ta bắt nạt.
Mà đến lúc họ rời đi, nghe được thảo luận từ sinh viên bên cạnh về Lý Hi Hạnh, gần như đều là lời khen.
"Lý Hi Hạnh so với trên tivi đẹp hơn nhiều, tớ sắp thành fan rồi."
"Đúng thế, đám fan của Thạch Nhậm Viễn phát điên, dám bắt nạt cô ấy, tớ tức chết mất. Nhìn tố chất fan của Lý Hi Hạnh tốt biết bao nhiêu, tớ ngồi ở phía sau, lúc Thạch Nhậm Viễn lên sân khấu, tớ thấy họ ai cũng vỗ tay."
Nhóm Quả Hạnh được khen vô cùng vui vẻ, hận không thể chạy tới khiêm tốn nói: "Cảm ơn, quá khen rồi!"
Hoạt động đã kết thúc, nhóm Quả Hạnh lại chưa đã thèm, những người ở lại đều tập hợp, thương lượng cùng nhau đi ăn cơm chiều, tâm sự về hoạt động ngày hôm nay.
Vì thế cả nhóm người dừng lại bên cạnh đường lớn, thương lượng tối nay đi đâu.
Bỗng nhiên, một Quả Hạnh nhỏ "A" một tiếng.
"Sao lại đâm vào tôi?!" Cô gái suýt bị té ngã, được bạn bè đỡ lấy, nhìn về phía người vừa đụng phải cô, tức giận nói.
Chỉ thấy đối phương tổng cộng có năm người, đụng ngã cô cô là một cô gái khá nữ tính tầm hai mươi tuổi mặc áo màu đen. Cô ta ầm ĩ hét lớn lên: "Mấy người đông như vậy chắn hết đường đi, có biết xấu hổ không thế?"
Nếu đối phương nói xin lỗi, lên tiếng mình không phải cố ý, cô gái bị đụng phải cũng cho qua. Nhưng nào ngờ đối phương không những không xin lỗi, con trả đũa mắng các cô không biết xấu hổ, cô gái lập tức điên tiết mắng lại: "Đường rộng thế sao cô không đi?!"
Hoạt động vừa kết thúc, người đi ra rất nhiều, Nữu Gia cố ý dẫn mọi người đi xa mấy trăm mét mới dừng lại, tránh cản đường người khác, lúc dừng lại mọi người cũng cố gắng đứng gọn sang một bên. Nhóm Quả Hạnh khá nhiều người, đúng là chắn mất nửa đường. Nhưng con đường này rất lớn, không gian còn lại cũng đủ ba người cùng đi ngang hàng, chỉ cần đối phương không phải năm người nắm tay nhau đi song song, sao có thể không đi qua được.
Một Quả Hạnh ánh mắt sắc bén nhận ra, kêu lên: "Mấy người là Quả Hạch!"
Nhưng đối phương nhất quyết không thừa nhận: "Hạnh Hạch gì, chúng tôi là sinh viên trường này! Mấy fan các người đến trường chúng tôi xem chương trình, còn chặn đường không cho ai đi, có nhân cách không thế?"
Âm thanh của cô nàng vô cùng lớn, gần như là đang hét lên. Mấy người bạn đi cùng cô nàng cũng hỗ trợ kêu lên: "Đúng thế! Mấy người là fan Lý Hi Hạnh đúng không? Không có tố chất!"
Quả Hạnh chỉ cần có chút đầu óc đều hiểu, đối phương cố tình tới khiêu khích.
- -- Đâm vào người ta, là trưởng nhóm Quả Hạch. Năm người đi cùng cũng là Quả Hạch.
Bình thường kiểu hoạt động nhóm như thế này, nếu kết thúc thời gian vẫn còn sớm, mọi người thường tiếp tục đi chơi cùng nhau thêm một lúc nữa. Nhưng nhóm Quả Hạch không như vậy. Vừa kết thúc hoạt động, bọn họ liền chia năm xẻ bảy rời đi. Thực tế là, ngay từ khi hoạt động chưa kết thúc, giữa bọn họ đã xảy ra nội chiến.
Nhiều người hy sinh thời gian hai ngày cuối tuần như vậy, từ sáng đến tối, vội vàng vàng cuối cùng được kết quả như thế nào? Người bọn họ coi là đối thủ được toàn trường cổ vũ, còn idol của mình ở trên sân khấu cúi đầu 90 độ để xin lỗi. Chuyện này xảy ra mọi người sao còn có thể vui vẻ đoàn kết, có mới là lạ! Nếu fanclub là một hội nghị dân chủ, trưởng nhóm chắc chắn đã bị đa số phiếu bầu hất cẳng. Nếu là hội nghị của một quốc gia dân chủ, chắc chắn mọi người sẽ ném giày lên đánh nhau rồi!
Tiệc tan, ai cũng ủ rủ hoặc oán giận, mấy Quả Hạch có mối quan hệ không tồi với trưởng nhóm tụ tập lại, ủ rũ thương lượng tìm cách giải thích với mọi người sau khi trở về. Kết quả đi chưa bao xa, lên nhìn thấy một đám Quả Hạnh tụ tập vui vẻ bàn luận hoạt động tối nay, tức giận từ trong lòng phát sinh, ác độc sinh ra dũng khí!
Vì thế vài người thương lượng, nghĩ ra một kế sách tồi, thay áo đồng phục của fanclub rồi xông tới.
Cô gái bị đụng trúng trợn mắt nói: "Mấy người là sinh viên á? Lấy thẻ sinh viên ra đây cho tôi xem!"
Trưởng nhóm cười nhạo: "Ai lại mang thẻ sinh viên đi chơi bao giờ?"
Quấn Tự Nhiên nhảy ra từ nhóm Quả Hạnh, hùng hổ tiến lên: "Đừng giả bộ nữa, mấy người là Quả Hạch! Mấy người làm gì thế, tiếp ứng thua lại muốn đánh người à? Chúng tôi có nhiều người như vậy sợ gì mấy người!"
Chu Tiêu Đồng đột nhiên nhíu mày.
Mục đích của đối phương rất rõ ràng. Quả Hạch đương nhiên không muốn tới đánh nhau, bọn họ chỉ có năm người sao lại lại đi tìm mấy chục người đánh nhau? Họ chỉ khiêu khích, sau đó làm ầm ĩ, chê bai fan Lý Hi Hạnh tố chất kém, muốn hấp dẫn lực chú ý của sinh viên trong trường.
Bọn họ vì hành vi của mình mà phải chịu tổn thất nặng, không có biện pháp đền bù, nên cũng muốn kéo theo mọi người xuống nước. Quấn Tự Nhiên nếu cãi nhau với họ, chính là đã mắc mưu!
Quả nhiên, trưởng nhóm Quả Hạch gân cổ lên quát, "Mấy người ỷ đông hiếp yếu? Còn muốn đánh nhau? Đây là đại học A nhé! Fan Lý Hi Hạnh là lưu manh à?"
Quấn Tự Nhiên còn muốn so với họ ai có thể hét to hơn, khàn giọng kêu lên: "Ai là lưu manh? Mấy người mới là lưu manh! Đồ không biết xấu hổ!"
Không ít học sinh nghe được, dừng chân đứng lại xem.
Tuyệt đối không để sự việc tiếp tục được. Chu Tiêu Đồng vội vàng nghĩ cách ngăn cản tranh chấp, nhưng Nữu Gia còn nhanh hơn cô, đẩy đám người ra đi tới phía mấy Quả Hạch.
Chu Tiêu Đồng vô cùng lo lắng.
Cô đã biết thân thủ của Nữu Gia, chỉ cần đối phương không phải người biết võ, cô ấy một chọi năm cũng không vấn đề. Nhưng nếu động thủ, chuyện này chắc chắn không thể giải quyết. Vậy nên phản ứng đầu tiên của cô là muốn ngăn cản Nữu Gia.
Nhưng cùng lúc đó, trong lòng cô lại có suy nghĩ khác, lần này này cô tới đây muốn tiếp xúc cùng các vị hội trưởng, đầu tiên là muốn làm tốt các mối quan hệ, sau đó cũng muốn nhìn xem các vị hội trưởng này là người như thế nào, có thể hỗ trợ fanclub ở các nơi hay không. Phải biết rằng một người đứng đầu tốt chính là trung tâm của một đoàn đội. Hai ngày nay cô gặp một quần thể Quả Hạch não tàn, nhưng trách nhiệm thực sự, hơn nửa ở trên người trưởng nhóm!
Hầu hết mọi người đều đi theo đám đông, tập thể làm gì mình làm đó. Không phải do tố chất Quả Hạnh cao hơn Quả Hạch, mà là bầu không khí tốt hơn. Nếu người dẫn đầu nhóm Quả Hạch dẫn dắt nhóm Quả Hạnh, chắc chắn rất nhiều Quả Hạnh nhỏ bị cô ấy thu phục. Vì thế Chu Tiêu Đồng cũng muốn nhìn xem, Nữu Gia giải quyết mâu thuẫn này như thế nào, cô ấy có phải là một người dẫn đầu ưu tú hay không.
Do dự như vậy một hồi, Nữu Gia đã đến trước mặt Quả Hạch.
Hành động đầu tiên của Nữu Gia không phải là làm gì với nhóm Quả Hạch, mà là chắn trước mặt Quấn Tự Nhiên đang kích động. Câu đầu tiên Nữu Gia nói, cũng không phải nói với các Quả Hạch, mà là nói với Quả Hạnh.
"Tiểu Phong, Tiểu Khả Ái", cô nói với hai chàng trai Quả Hạnh có mối quan hệ tốt với mình, "Các cậu đưa mọi người ra khỏi trường đi, đến quảng trường thương mại đối diện chờ tớ".
Quấn Tự Nhiên không chịu đi. Cô là một cô gái luôn không chịu thua, trợn mắt thở hổn hển muốn tranh thắng thua với đối phương.
Tiếu Khả Ngải chạy tới, khẽ vỗ lưng cô, nhẹ giọng thuyết phục: "Đừng nóng giận, ra ngoài kia tớ mời cậu uống trà sữa nhé?".
Được một nam sinh đáng yêu như vậy dỗ dành, tức giận trong lòng Quấn Tự Nhiên đã vơi hơn phân nửa. Lục Trì thấy thế, lập tức rèn sắt khi còn nóng kéo tay Quấn Tự Nhiên: "Đi thôi! Đi thôi! Đi uống trà sữa nào! Tớ giới thiệu với cậu, khoai viên ở trong trà sữa ăn rất ngon..."
Vì thế Quấn Tự Nhiên có sức chiến đấu mạnh nhất bị lôi đi.
Còn mấy Quả Hạnh tương đối nóng tính khác, cũng đều bị Tiếu Khả Ngải dùng trà sữa đại pháp và bánh kem đại pháp khuyên nhủ.
Nhóm Quả Hạch đương nhiên không muốn thả nhóm Quả Hạnh chạy mất, nếu không vở kịch này bọn họ biết tìm ai diễn bây giờ? Bọn họ còn muốn cản người, nhưng lần này, nhóm Quả Hạnh dàn hàng ngang, đem toàn bộ con đường lớn chặn kín, bọn họ không thể đi lên phía trước thì làm gì có cách nào để cản người. Chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
Không có cách nào khác giữ lại toàn bộ, vậy chỉ có thể giữ lại một phần.
Chu Tiêu Đồng cùng một Quả Hạnh ở lại bên cạnh Nữu Gia, các cô bị nhóm Quả Hạch khí thế hừng hực cản lại.
"Mấy người là fan của Lý Hi Hạnh, sao lại ở trong trường học gậy sự?" Đối phương tiếp tục hét lớn.
"Tố chất của mấy người để ở đâu?!" Đồng bọn cùng hát đệm.
Nữu Gia bình tĩnh nhìn đối phương, mặc kệ đối phương bằng như thế nào cũng không cãi lại. Chu Tiêu Đồng cùng cô gái bên cạnh thấy vậy, cũng lẳng lặng đứng bên, giả vờ câm điếc.
Đối phương la hét ầm ĩ, lại không có ai đáp lời, trên trán đã rịn ra mồ hôi.
Mấy sinh viên đi ngang qua suối nổi hóng hớt, thậm chí còn dừng lại xem. Những kẻ không có tố chất đang văng nước miếng khắp nơi mắng mấy cô gái nhỏ không có tố chất, mà người "không có tố chất" lại im lặng thừa nhận sự nóng này của đối phương... Cảnh tượng này thực buồn cười.
Đến lúc nhóm Quả Hạch hét đến gần như khàn giọng, liền nghe thấy một thanh âm nghiêm nghị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.