Lúc này tại đại học A. Ngoại trừ cửa vào nhà ăn, nhóm Quả Hạch còn đi phát tờ rơi ở những nơi tụ tập đông người trong trường học. Ví dụ cửa ký túc xá, cửa thư viện, sân bóng rổ... Đáng tiếc họ không thành công, phần lớn các sinh viên đều không muốn nhận tờ rơi, cho dù có người bị nhét tờ rơi vào tay, thì đi không xa cũng vò nát ném vào thùng rác. - -- nhóm fan trẻ tuổi này nếu đã từng học qua marketing thì sẽ biết, muốn để cho người khác cảm thấy hứng thú với sản phẩm bạn muốn tiêu thụ, trước hết phải đứng trên lập trường của họ để thuyết phục. Ví dụ một doanh nghiệp muốn khách hàng mua sản phẩm của mình, tuyệt đối không thể nói "Đây là sản phẩm của chúng tôi sản xuất ra, các người bắt buộc phải mua", mà phải nói "Sản phẩm này có thể mang đến cho bạn điều tốt đẹp gì, bạn nên mua nó". Vì vậy cho dù nhóm fan hâm mộ có cố gắng hét thật to để nói với người khác, thần tượng của mình có bao nhiêu nỗ lực, chính mình thích thần tượng nhiều như thế nào, người khác cũng không đồng cảm. Rốt cuộc, tình cảm của bạn thì có quan hệ gì đến người khác chứ? - --- đương nhiên nhóm fan nhỏ này rốt cuộc là thật sự muốn toàn thế giới cùng cổ vũ idol của mình, hay là chỉ muốn hét to cho cả thế giới biết tình cảm cuồng nhiệt của chính mình, thì chỉ có chính họ mới rõ ràng. Hoặc là, chính họ cũng chẳng rõ ràng. Trên diễn đàn của đại học A nhanh chóng xuất hiện những bài viết về Thạch Nhậm Viễn cùng Quả Hạch. Có người đăng bài, tiêu đề bài viết là: "Có hai fan cuồng não tàn gây rối ở cửa nhà ăn". Không bao lâu sau phía dưới đã có rất nhiều bình luận phản hồi. "Tớ cũng thấy rồi! Hai cô gái nhỏ, có lẽ vẫn là học sinh trung học, ở trước cửa nhà ăn treo poster phát tờ rơi, chặn cửa ra vào. Là fan của Thạch Nhậm Viễn". "Phát tờ rơi thì thôi đi, lúc thầy Lưu dạy hóa học ngăn cản, các cô ấy còn hất tay thầy, sau đó ở cửa nhà ăn cãi nhau với thầy Lưu cùng các bạn học". "Má nó! Còn có loại chuyện này xảy ra cơ á?" "Tớ không gặp ở cửa nhà ăn, nhưng lúc ra khỏi cửa thư viện cũng đụng phải... Tớ còn chả biết Thạch Nhậm Viễn là ai, lúc đầu còn nghĩ đó là tuyển thủ tham gia chương trình ca sĩ vườn trường của chúng mình... Không hiểu tại sao trường lại mời minh tinh tới chứ". "Đúng vậy! Đây không phải là thi đấu trong nội bộ trường chúng ta sao? Mấy fan phát tờ rơi khắp nơi trong trường học, mong mọi người cổ vũ cho Thạch Nhậm Viễn, có phải hơi quá đáng rồi không. Đây có phải là cuộc thi của Thạch Nhậm Viễn đâu? Tớ lo ngày mai fan tới quá nhiều, làm loạn lên, fan não tàn rất điên cuồng, không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu". "Lầu trên, tớ cảm thấy mời minh tinh đến không có vấn đề gì, đừng quá phi lý thế. Tớ thấy việc mời mấy ca sĩ có tài năng lại biết sáng tác tới chia sẻ cho mọi người về âm nhạc rất có ý nghĩa. Hiện tại một vài minh tinh ca hát trong giới đều là cựu sinh viên trường chúng ta! Vấn đề ở đây là không nên mời những người nổi tiếng có fan não tàn." "Hoạt động ngày mai mời hai minh tinh là Lý Hi Hạnh và Thạch Nhậm Viễn. Đến làm loạn trường chúng ta là fan của ai thế? Thấy mọi người đều đang nói về fan của Thạch Nhậm Viễn, còn fan của Lý Hi Hạnh có tới không?" "Là fan của Thạch Nhậm Viễn. Fan của Lý Hi Hạnh chắc không tới, tớ không thấy cũng không nghe nói đến. PS: Tớ chỉ coi Super Voice nên biết Lý Hi Hạnh, không xem chương trình của Thạch Nhậm Viễn, hôm nay nếu không phải có fan anh ta chạy đến trường, tớ còn không biết có người này... Lý Hi Hạnh chắc là nổi tiếng hơn Thạch Nhậm Viễn nhỉ? Tớ có ấn tượng rất tốt với cô ấy. Chắc là fan của cô ấy sẽ không não tàn như fan của Thạch Nhậm Viễn đâu". "Lưu Tiểu Tây của khóa chúng tớ hát còn hay hơn Thạch Nhậm Viễn nhiều, cậu ấy đã vào được top 10 của trường chúng ta năm nay đó! Ngày mai ngoại trừ xem thi đấu, trừ Tiểu Tây, tớ sẽ vỗ tay cổ vũ cho Lý Hi Hạnh, để cho đám Quả Hạch kia không dám kiêu ngạo. Không biết Quả Hạnh có cám ơn đám đối thủ heo kia không nữa 23333". Những người dạo diễn đàn làm mới trang, phát hiện bên dưới có thêm một bình luận mới. "Ông trời ơi! Tớ vừa mới đi ngang qua khán phòng lớn, thế mà lại thấy fan của Thạch Nhậm Viễn treo biểu ngữ trên đó!!! Còn treo cả poster và khí cầu trên cây?! Bọn họ điên rồi à? Định biến trường của chúng ta thành nơi nào thế?" Lúc này, các Quả Hạch đúng là đang vội vàng bố trí hiện trường. Ngày mai cuộc thi đấu ca sĩ vườn trường của đại học A được tổ chức tại sảnh lớn, các Quả Hạch dự định treo bóng bay màu xanh lục ở khắp bốn phía xung quanh sân khấu, và treo poster trên cây. Những sinh viên đi ngang qua đều nhìn họ với vẻ mặt kinh hoàng. Được mọi người chú ý nhóm fan ngược lại cảm thấy rất hưng phấn, rất có cảm giác thành tựu. "Hãy cổ vũ cho Thạch Nhậm Viễn nhé!" Bọn họ không ngừng lặp lại những lời này với các sinh viên đi ngang qua. Nhưng bọn họ chưa thực hiện công việc được bao lâu, một số bảo vệ trong phòng bảo vệ nhà trường nhận được thông báo của sinh viên, lập tức đi tới can ngăn. "Các em làm gì thế? Ai cho các em treo đồ ở đây? Nhanh tháo hết xuống!" Bảo vệ không dễ nói chuyện như giáo viên trong trường, họ xông lên với thái độ vô cùng quyết liệt, nghiêm khắc yêu cầu các fan lập tức dỡ đồ xuống và ra khỏi vườn trường. Quả Hạch đứng đầu thử năn nỉ ỉ ôi trong chốc lát, hy vọng được bảo vệ trường châm chước. Nhưng thái độ của bảo vệ trường rất cứng rắn, tỏ vẻ chuyện này không thể thương lượng. Thấy bọn họ không hợp tác, các nhân viên bảo vệ thiếu kiên nhẫn liền ra tay! Sao các bảo vệ có thể cẩn thận đối đãi với những đạo cụ tiếp ứng của nhóm Quả Hạch chứ? Một bảo vệ túm một cái, liền nghe tiếng "Xoạc", poster bị rách toạc ra! Mấy người trẻ tuổi sao dám cùng bảo vệ cứng đối cứng? Họ lo lắng nhìn chằm chằm nhưng cũng không có biện pháp nào cả. Rơi vào đường cùng, Quả Hạch đứng đầu lên tiếng chịu thua: "Đừng xé đừng xé, chúng em sẽ tháo dỡ, tự tháo dỡ!" "Lập tức tháo dỡ ngay!" Bảo vệ lườm họ: "Nhanh lên!" "Vâng, vâng, vâng, lập tức tháo dỡ đây ạ! Đợi em giải thích cho mọi người xong liền lập tức sẽ thu dọn ngay ạ." Quả Hạch đứng đầu gọi tất cả các fan đến, mọi người cùng tập hợp lại thành nhóm. "Hội trưởng, phải tháo dỡ thật à?" Một fan nhỏ bận rộn cả ngày nay mờ mịt hỏi: "Ngày mai Nhậm Viễn tới, chẳng phải sẽ không nhìn thấy được việc chúng ta đã làm cho anh ấy sao?" "Không có cách nào khác, tạm thời thu hết đồ lại đi." Người dẫn đầu nhỏ giọng nói: "Chờ lúc trời tối, hoặc sáng sớm tinh mơ ngày mai, chúng ta sẽ lén treo lại". Fan nhỏ kinh hãi: "Thế cũng được ạ? Lỡ bị bảo vệ mắng thì sao?" "Chúng ta phải đánh du kích". Fan dẫn đầu nói, "Nhậm Viễn chỉ có hoạt động vào ngày mai, chúng ta cố gắng kiên trì đến khi hoạt động kết thúc, những thứ này cũng không cần nữa. Kiên trì chính là thắng lợi!" Nhóm fan nhỏ được người dẫn đầu cổ vũ như vậy, lập tức cảm thấy tràn đầy ý chí chiến đấu, liều mạng gật đầu. Tuy nhiên, trước khi dọn dẹp, người dẫn đầu chọn lựa góc độ, hướng về sân khấu và khán phòng bọn họ vừa sắp xếp bố trí chụp mấy tấm ảnh. Tuy bọn họ chỉ mới bố trí được một bộ phận nhỏ, nhưng dựa vào góc độ chụp ảnh, trên ảnh chụp dường như toàn bộ lễ đường cùng vườn trường của đại học A đều được treo đầy đồ tiếp ứng. Sân khấu của đại học A dường như trở thành hậu hoa viên của Thạch Nhậm Viễn. Đúng lúc có một vài sinh viên đi ngang qua, thấy chuyện này, liền ghé tai nhỏ giọng thảo luận. "Cậu nói xem đám fan này rốt cuộc đang làm gì đấy?" "Cậu xem cô gái kia còn chụp ảnh kìa... chắc định lên mạng khoe khoang đây mà!" "Không biết có cái gì đáng để khoe chứ... trừ fan của nhà họ, chẳng có ai thấy làm được chuyện này là rất lợi hại cả. Chạy đến trường học của chúng ta làm loại chuyện này, đúng là một đám người đáng ghét!" Mấy sinh viên thuận miệng nói vài câu rồi rời đi. Họ không tưởng tượng được rằng, họ vừa vô tình nói ra chân tướng thực sự. - -- Quả Hạch đứng đầu chụp mấy tấm ảnh kia, đúng là định lên mạng khoe khoang. Mà đối tượng cô khoe, cũng không phải là người qua đường, mà là fan nhà họ! Cô đem mấy tấm ảnh up lên, trong thời gian ngắn đã có rất nhiều phản hồi. "Òa! Các bạn ở Bắc Kinh thật tuyệt vời!" "Đẹp trai quá! Muốn cho tất cả mọi người đều thấy sự nổi tiếng của Nhậm Viễn nhà chúng ta! Có phải sinh viên trường đại học A đều há miệng ngạc nhiên không? Ha ha ha ha!" Người đứng đầu kia trả lời: "Đúng thế, Quả Hạch Bắc Kinh chúng tớ hôm nay đặc biệt cố gắng, đã phát mấy trăm tờ rơi ở đại học A, rất nhiều người đồng ý trở về sẽ follow Weibo của Viễn Viễn". "Trời ơi, các bạn ở Bắc Kinh tuyệt vời quá! Nếu có thể khiến các học bá ở trường đại học A đều trở thành Quả Hạch, về sau nếu chỉ xét chỉ số thông minh của chúng ta cũng đủ để treo fan của các idol khác lên mà đánh XDDDD". "Cố lên! Hôm nay chiếm hết địa bàn, ngày mai đám Quả Hạnh của Lý Hi Hạnh muốn đến bố trí tiếp ứng, chắc chắn vô cùng kinh ngạc! Đừng chừa lại chỗ cho họ, ha ha ha!" "Ngày mai chúng ta sẽ treo đám Quả Hạnh lên mà đánh!" "Hi vọng ngày mai mọi người chụp nhiều ảnh, tớ muốn nhìn thấy bộ dáng ủ rũ cụp đuôi của đám Quả Hạnh bị Quả Hạch chúng ta áp chế hoàn toàn! Có phải tớ rất xấu không? 23333" "Hội trưởng Bắc Kinh vất vả quá! Hiện trường tiếp ứng phải bố trí thành như vậy mới đúng, ở Quảng Châu và Sơn Đông lần trước kỳ cục quá! Đúng là hội trưởng Bắc Kinh có năng lực nhất!" "Cùng ý kiến với lầu trên". Đọc mấy phản hồi này, Quả Hạch dẫn đầu toét miệng cười đến tận mang tai. Cô bận rộn cả nửa ngày, muốn nghe nhất chính là những lời như thế này! Tục ngữ nói rất đúng, chỗ nào có người chỗ ấy liền có giang hồ. Trong vòng fan có hàng ngàn hàng vạn người, giang hồ sâu thẳm, bè phái chia rẽ, sao có thể thiếu mưu mô lừa lọc lẫn nhau? Ở đây cũng có đủ thứ so sánh, chèn ép, mười vạn hai mươi vạn chữ cũng không đủ kể hết. Nói tóm lại, Quả Hạch đứng đầu này không quan tâm đến tiếp ứng lần này của họ có thể thu hoạch được những gì. Hoặc là nói, cô ấy không để tâm đến hiệu quả, chỉ quan tâm đến mắt thường có thể nhìn thấy những gì. Có những thứ này, cô ấy mới có thể ở trên mạng tranh công, được ghi tên vào sổ công đức trong vòng fan hâm mộ. Dù sao chẳng ai trông cậy vào một hoạt động có thể khiến Thạch Nhậm Viễn hot lên. Vì thế thành tích tiếp ứng tốt hay xấu cô ấy muốn thổi phồng thế nào chả được. Hoa nở hai cành, mỗi cành một cách. Nhóm bốn người Chu Tiêu Đồng đã ngồi ngay ngắn trong tiệm cơm. Tốc độ phục vụ của tiệm cơm này rất nhanh, bọn họ vừa gọi món xong, năm ba phút sau đĩa đồ ăn đầu tiên đã được đưa lên bàn. Nhưng không ai động đũa. Ba vị hội trưởng mỗi người một vẻ mặt đánh giá Chu Tiêu Đồng. "A!" Lục Trì phá vỡ trầm mặc, hét lên một tiếng, nhào lên bàn. Cô cầm hai tay Chu Tiêu Đồng, vẻ mặt thành khẩn: "Đồng Tâm đại thần, cậu nhất định phải tin tớ, tớ thật sự thật sự thật sự rất thích cậu!" Chu Tiêu Đồng bật cười. Từ lúc bọn họ đi ra khỏi hiệu sách, trên đường đến tiệm cơm, Lục Trì đã thể hiện lòng trung thành với cô vô số lần. "Không phải cậu viết không hay nữa, không phải, tuyệt đối không phải! Là tớ, là do trình độ tớ không đủ!" Giờ khắc này, Lục Trì hận không thể quay lại một tiếng trước, sau khi cô thể hiện tình yêu với tác phẩm "Theo anh" của Đồng Tâm đại thần, nhất định sẽ ngậm chặt miệng của mình lại. Chuyện này vẫn khiến cô cảm thấy vô cùng kỳ diệu. Tiểu Đồng cùng cô theo đuổi thần tượng bấy lâu nay lại chính là một trong những thần tượng của cô? Tại sao trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy? Cô lại còn giới thiệu cho chính tác giả tác phẩm của người ta, ba hoa chích chòe thổi phồng tác phẩm. Hành vi này có chút ngốc nghếch, lại xấu hổ, nhưng dù gì cũng là lời khen, nói ra rồi thì thôi. Nhưng sau đó tại sao cô lại hãy nói ra một đống lời oán giận cùng bất mãn?! Dù cho bất mãn là sự thật, nhìn cuốn chuyện mình theo đuổi bấy lâu bị tạp chí cắt mất, nhiều hay ít cô cũng có cái cảm giác hận sắt không thể thành thép. Nhưng trong lòng cô luôn tràn ngập chờ mong đối với Đồng Tâm đại thần, hi vọng cô ấy sẽ viết ra tác phẩm càng ngày càng tốt, chứ chưa bao giờ muốn phê bình ngay trước mặt người ta nha!! Lỡ đâu đả kích tới nhiệt tình sáng tác của đại thần, trách nhiệm này cô không thể nào gánh được! Nhưng Chu Tiêu Đồng lại cười, thở dài vỗ vỗ tay cô. "Đừng nói thế. Tớ biết trạng thái của chính mình mà." Lục Trì ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Chu Tiêu Đồng. Dù sao Lục Trì cũng là độc giả vì cô mà mua tạp chí, cô không thể viết được tác phẩm vừa ý người ta, chính cô cũng cảm thấy có lỗi với người đọc. Nhưng nếu thực sự nói điều này ra, dường như hơi đạo đức giả, còn ảnh hưởng đến cảm xúc ăn cơm của mọi người, thôi thì quên đi vậy. Cô cười tủm tỉm nói: "Đợi cuốn sách tiếp theo của tớ được xuất bản, tớ sẽ tặng cậu một cuốn có chữ ký." "Được được được!" Lục Trì gật đầu không ngừng, "Cậu có thể cho tớ là một nhân vật không? Một vai phụ thôi là được, tên gọi là Măm Măm đi!" Nữu Gia nhướng mày: "Tớ cũng muốn". Tiếu Khả Ngải nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, ngượng ngùng nói: "Tớ cũng muốn..." "Không thành vấn đề, ai cũng có phần!" "Ha ha ha ha ha ha, vui quá!" Lục Trì lúc này mới vui vẻ trở lại. Nữu Gia và Tiếu Khả Ngải Bắc chưa từng xem qua sách của Chu Tiêu Đồng, nhưng vừa rồi đi dạo cố cung, họ được chiêm ngưỡng sự uyên bác của Chu Tiêu Đồng, trong lòng sớm đã ngưỡng mộ. Bây giờ biết được cô là một tác giả tiểu thuyết, tiểu thuyết còn đã được xuất bản, dùng bốn chữ rất là kính nể nhìn cô cũng không quá. Còn Chu Tiêu Đồng, cô không định cố tình giấu diếm bút danh của chính mình, chỉ là chuyện này không nhất định phải khoe ra. Thân phận tác giả rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, nếu ngay từ lúc cô mới gia nhập đã giới thiệu mình là một tác giả tiểu thuyết, cho dù chỉ là vô tâm, cũng sẽ khiến người khác tò mò về mình, chẳng khác gì đang khoe khoang. Cô muốn tiến vào tầng quản lý, nhất định phải thu hút được sự chú ý của mọi người, nhưng thân phận cần thiết của cô là fan của Lý Hi Hạnh, chứ không phải thân phận nào khác. Nếu không cây to đón gió, Tiêu Tiêu sẽ nghi ngờ cô cố tình gia nhập để hút fan? Hay là có ý định mục đích gì khác? Chắc chắn sẽ không vươn cành ôliu ra với cô. Mà giống bây giờ, khi bị người khác hỏi tới, cô thuận nước đẩy thuyền thừa nhận, nghi ngờ này sẽ không xuất hiện. Mọi người hỏi tôi, tôi sao có thể phủ nhận? Hơn nữa cái cảm giác giả bộ vô hình này, sao cũng thấy thật là ngầu. Ha ha ha ha ha! Người phục vụ mang thêm đồ ăn tới, mọi người đi dạo cả một ngày, bụng sớm đã đói nên giơ đũa bắt đầu ăn. Nữu Gia cắn hai miếng, thấy di động có tin nhắn mới, liền mở ra xem. Một lúc sau, cô ngẩng đầu: "Trong nhóm fan Bắc Kinh của chúng ta có mấy người là sinh viên đại học A, kể rằng hôm nay fan của Thạch Nhậm Viễn chạy tới trường Đại học A bố trí tiếp ứng tại hiện trường. Hiện tại vài thành viên trong nhóm fan đang hỏi, chúng ta có nên tới hiện trường bố trí một chút không. Nếu không ngày mai Hạnh Hạnh tới, sợ rất khó coi." Cô ấy vừa dứt lời, Chu Tiêu Đồng đã dứt khoát nói: "Cậu nói với họ, nhất quyết không được làm như vậy!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]