"Đi thôi."
Giang Chính không muốn nói lời dư thừa nào, anh ta tin tưởng Kỳ Tư có thể chịu nổi. Thế là anh ta vùi đầu vào công việc trong tất cả thời gian còn lại, chủ yếu là muốn biết tình huống xảy ra ở hiện trường.
Trước khi hai người đến đồn cảnh sát có đi ngang qua địa điểm xảy ra chuyện.
Lúc này trời đã tối, công tác điều tra hiện trường đã kết thúc từ lâu. Nhưng vẫn còn một cậu bé bảy tuổi ngồi chờ ở hiện trường.
Trương Ly Ly nói với Giang Chính, đây chính là đứa trẻ được Kỳ Tư cứu.
Giang Chính mở dây an toàn, lại dặn Trương Ly Ly đợi trên xe. Anh ta đi thẳng về phía cậu bé kia, ngồi xổm bên cạnh con đường nhỏ hẹp giống như cậu bé.
"Cháu đang nghĩ gì?" Anh ta hỏi, "Cao như vậy có sợ không?"
Cậu bé không để ý tới anh ta, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm dòng suối dưới chân. Nghe tiếng nước róc rách, nhìn suối nước lấp lánh dưới ánh trăng, cậu bé ném một cục đá xuống dưới, nhưng không nghe thấy tiếng vọng.
"Cháu có thể nói cho chú ban ngày đã xảy ra chuyện gì không?" Giang Chính hỏi lần nữa. Ngay từ đầu anh ta cảm thấy có lẽ cậu bé chỉ đang giận dỗi, thật sự không biết là cậu bé đang lo lắng. Sau khi kịp phản ứng, anh ta sáng suốt đổi cách nói khác, "Anh trai kia không sao, sẽ nhanh chóng khỏe lên thôi."
Thế là, đôi mắt lấp lánh giống suối nước nhìn về phía anh ta. Cậu bé này trông vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-gio-noi-tieng-yeu-nguoi/3610600/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.