Quý Duyệt Sênh giật mình, rõ ràng là mình đặt tay lên cánh tay anh trước, như vậy cũng không thể trách anh "động tay động chân".
Thế là, cô cúi đầu thẹn thùng cười một tiếng, lúc nói chuyện lập tức trở nên cẩn thận.
"Em không trông thấy chiếc xe kia, nhưng trực giác là một chiếc xe van màu trắng, loại secondhand ý."
"Phán đoán bằng âm thanh?" Kỳ Tư hơi hoài nghi. Không phải anh hoài nghi năng lực của cô, mà là chuyện này đã xảy ra từ lâu, nhớ lại lần nữa khó tránh khỏi sẽ bị sự vật trước mắt quấy nhiễu.
Quý Duyệt Sênh cũng không phản bác, trực giác của cô nghe có vẻ vớ vẩn. Bởi vì cô chưa từng thử đánh giá màu sắc chỉ bằng âm thanh, đây quả thực là lời nói vô căn cứ.
"Quay về vấn đề trước đó, trước khi em té xỉu thật sự không phát hiện bất cứ thứ gì sao?" Kỳ Tư liên tiếp truy hỏi như vậy là bởi vì Quý Duyệt Sênh có thính lực hơn người. Anh tin tưởng cho dù cô không thấy được vật thật, cũng có thể thu thập được âm thanh ở gần đó.
Bị Kỳ Tư hỏi như vậy, Quý Duyệt Sênh nhớ tới khoảnh khắc khi mình hôn mê ngã xuống đất. Tiếng trầm đục khi gậy đánh vào người khiến cô không kịp trở tay, nhưng lúc mặt cô tiếp xúc với mặt đất, cảm giác đau đớn khiến cô giữ tỉnh táo trong vài giây.
Trong mấy giây đó, cô nhìn thấy cái gì và nghe thấy cái gì?
"Có người tấn công em, hiện trường không tìm được bất kỳ vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-gio-noi-tieng-yeu-nguoi/3595958/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.